Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

Món quà cuối năm

           Sáng nay mở tủ sách, tình cờ thấy cái anh nầy:


           Một món quà dễ thương mà cậu bé dành cho nó. Thấm thoát mà đã 20 năm, những ngày đầu sau khi ra trường, ngoài thời gian đi làm chính, nó đăng ký làm việc ở đây, nơi có các em, những cô bé, cậu bé với mảnh đời bất hạnh. Ký ức hiện về với bao kỷ niệm ấm áp, những tình cảm yêu thương của anh chị em trong gia đình mái ấm, cố gắng bù đắp cho các em với tất cả những gì có thể. Nhớ lắm những mùa Giáng Sinh đem tiếng hát, nụ cười  đi khắp nơi.
        Ngày đó, nó đảm trách những khóa học ngắn, dạy cho các em những kỹ năng cơ bản nhất làm vốn liếng cho cuộc mưu sinh dài hơi phía trước. Hôm ấy, kết thúc khóa học, cậu bé nhỏ nhất lớp, người ốm yếu, tay cầm khư khư một vật, rụt rè đến bên nó: " Cô ơi, em tặng Cô nè!" rồi cậu chạy mất, đón món quà còn ấm hơi tay từ cậu bé, nó rưng rưng. 
          Cứ ước một ngày gặp lại được hết mấy em, Trung tâm bay giờ cũng đã dời đi nơi khác, Sài Gòn rộng lớn, biết bao giờ mình lại gặp được nhau? Tụi nhỏ bây giờ chắc đã đùm đề con cái, hy vọng các em cũng tự thay đổi được số phận mình.
Cám ơn các em, những tháng ngày thiệt đẹp.

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2018

Ví dù...

Lang thang, nó gặp 'hắn" với mấy câu thơ gọi là gợi nhớ:

Minh khúc, 89, Nguyễn Tất Nhiên

ví dù lá đỏ đường xưa
ngoài hiên những nụ tình chưa muốn tàn

ví dù tóc gọi thời gian
ngàn mây phiêu lãng cũng cần suối sông

ví dù gối đã lìa chăn
thì chăn gối cũng bao lần với nhau

ví dù trước đã lìa sau
thì sau trước trước sau sao vẫn là
ai gieo tiếng dữ rồi ra
lược gương nhau nhé tình ta với mình!

Nghe hay hay  hì :)



Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018

Banh

Tự nhiên nó lại đến cái nơi mà tại thời điểm đó nhiều người đàn ông muốn đến,
Chẳng phải tín đồ của môn đá banh, nên cũng không quan tâm lắm, nhưng chiều đó xong việc, thấy phố phường rộn ràng quá, nó nổi hứng, đặt Grab, sau một hồi giá cước nhảy lambada, nó cũng okie, sân Mỹ Đình thẳng tiến. Ôi, người đâu mà khủng khiếp, tràn ngập một màu đỏ, nóng cả đầu, hoa cả mắt

Khi mà tỉ số 2:0 nghiêng về nước Việt, thì nó quyết định thoát khỏi biển người, về thôi, trước khi còn quá muộn
đêm ấy, cái thành phố đó không ngủ
nằm nghe tiếng xe gầm rú ngoài đường, nó thấy quyết định của mình là quá đúng!
Bữa đó mà cũng máu me đến cùng thì hông biết bi chừ nó còn ngồi đây hông!? Khiếp!

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2018

Cái bẫy ngọt ngào

Hông biết ông anh yêu quý của mình ngâm cứu ở đâu ra cái bẫy ngọt ngào này,



Chuyện là vườn trái cây nhà mình, chẳng bao giờ ăn được, ra trái nào thì y như là ong xử hết, nhìn mấy trái ổi dần teo tóp mà héo cả lòng!nào bưởi, nào mận, ôi thôi thì cứ thế mà về với đất!
Haizz.
Một lần đọc đâu đó trên báo, anh lấy những cái chai nước suối cắt vài chỗ bên thân chai, đổ vào đó ít mật, ít nước, đem trang trí đầy cành, tụi ong tham lam cắm đầu vào hút, của sẵn dại gì không xơi, he he, tham thì thâm
Đơn giản vậy mà hiệu quả.



Đúng là ngọt mật chết ruồi! :)

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

Già hông đều

Hôm bữa tình cờ xem một chương trình truyền hình thực tế, có phụ huynh của người chơi tham gia, MC hỏi về tuổi, mẹ nhân vật chính trả lời:
- Tôi năm nay 45 tuổi
Mình nhìn cô ấy, thiệt là mặn mà, chững chạc, đúng nghĩa phụ huynh. Ngẫm lại mình, cứ quần short áo cánh (tất nhiên chỉ mặc ở nhà), chợt nhớ lại con nhỏ đồng nghiệp có lần nhận xét:
- Những người chưa có gia đình họ luôn cứ nghĩ mình còn trẻ, già hông đều!
Hi hi hi, hông biết đúng hông. :)

Thứ Bảy, 13 tháng 10, 2018

Tình yêu

Sáng ni đọc được nè, hay quá đi, đúng là những tư tưởng lớn. hỡi nhân gian, tìm đâu...???

TÌNH YÊU
Ta có tình yêu rất đượm nồng
Yêu đời yêu lẫn cả non sông
Tình yêu chan chứa trên hoàn vũ
Không thể yêu riêng khách má hồng
Nếu khách má hồng muốn được yêu
Thì trong tâm trí hãy xoay chiều
Hướng về phụng sự cho nhân loại
Sẽ gặp tình ta trong khối yêu
Ta đã đa mang một khối tình
Dường như thệ hải với sơn minh
Tình yêu mà chẳng riêng ai cả
Yêu khắp muôn loài với chúng sinh
Huỳnh Phú Sổ
(Long Xuyên 1946)
Bài thơ Tình Yêu của Huỳnh Phú Sổ, làm gợi nhớ tình yêu thương của Krishnamurti :
"Có thể yêu thương, nhưng không mắc vướng vào một người nào, vào bất cứ gì. Đó là mức chí thiện của đời sống tình cảm. Phải tách lìa tất cả, nhưng cũng vẫn thương yêu tất cả, vì tình thương là sự bừng nở của cuộc sống."
:) :)

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

e-O


Nhỏ Q í ới qua điện thoại:
- Vô fb đi kìa, có người gắn chị dzô nhắc lại chuyện xưa đó.
Haizz, sắm fb ra chỉ để mốc meo, chừ mà vô chắc quên cái mật khẩu từ đời tám hoánh, nhưng mà cái sự tò mò cuối cùng cũng thắng, sau một hồi loay hoay mục đích cũng đạt được, hi hi :)
Thì ra, cậu bạn nhắc cái “tiểu dự án” mà cái thời mình lên voi bất đắc dĩ, còn nhớ lúc đó mình chán nản vô cùng với công việc mới, và cũng ngạc nhiên trước sự trì trệ của “bộ máy” mình đang tiếp cận,  sao bao nhiêu năm mà vẫn không nghĩ ra cái chuyện làm cho tay chân mình nhẹ bớt!
Mình nói suy nghĩ của mình với em, và nhận được liền sự ủng hộ:
-         - Em làm được, chị đề xuất lên đi
Không ngờ nguyện vọng của mình được chấp nhận. Những tháng ngày miệt mài của em cùng các cộng sự, sản phẩm đã dần ra hình ra dạng, thử vận hành, lại bắt đầu vấp phải những khó khăn mới từ người sử dụng. Để thay đổi một thói quen đã ăn sâu đâu phải là đơn giản!
Kiên trì và kiên trì, dần dần những tiện ích của sản phẩm đã thuyết phục được mọi người, đến giờ này thì ổn hết rồi, hi hi. Phải cám ơn rất nhiều người để có được kết quả này.
Một sự việc buồn cười xảy ra, mình lại về chốn cũ, ngày chia tay, thật vui và cảm động, vẫn còn vài thứ dang dở liên quan đến “tiểu dự án” đó.
Em thì nói “chị đã để lại một dấu ấn đẹp". Không đâu, em mới là người biến suy nghĩ của chị thành hiện thực, cám ơn em, cám ơn em thật nhiều.




:Đời còn vui hông?! :)

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2018

Trung thu

Sáng sớm bật máy, gặp ngay anh Guc, ảnh có cái hình trung thu dễ thương quá nè:


Tự nhiên ngồi  nhớ mấy năm siêng kinh khủng, cứ lòng vòng theo mấy xe lân, năm nay trung thu thấy ít rộn ràng, hông lẽ con nít chán múa lân rồi ta.
Trăng thì đẹp đến nao lòng, càng khuya càng đẹp
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một ý thơ
  (HMT)


:)

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2018

Chim

Chim này là anh chim sâu,thương  quá đi, lén chộp được anh, nghĩ mình giỏi thiệt, hi hi



Đậu ngay chùm hoa mới hay chứ :)

Cái nay hông đẹp bằng, nhưng lưu cho dzui


Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2018

Thất tịch

Ông nội mất đúng vào ngày Thất tịch, đương thời ông ăn chay trường, nên giỗ ông là đám chay,năm nào trời cũng mưa lây rây, mình cũng không nhớ cái chuyện 2 người yêu nhau thương nhớ, gặp nhau nước mắt tỉ tê đâu trên Thiên Đình. Chỉ nhớ sao năm nay giỗ nội trời không mưa, chờ cả ngày cả đêm, chẳng thấy giọt nước nào, mà trời còn oi nóng quá chừng.
Chợt nghĩ,
Thời buổi hiện đại, "công nghệ 4.0" rồi, những cặp yêu nhau xa mặt nhưng đâu có cách lòng!
Gặp nhau đâu còn giọt vắn giọt dài
Yêu đương bây giờ hết loãng moạn thiệt, hic
Thôi, đi làm đã, hứng  thì viết tiếp..... :)
Viết tiếp,
....ngày nay đi đến một thị trấn gần biển, hông biết chuyện Thất tịch của mình trên Thiên Đình Ngọc Hoàng có đọc hông mà sai Thiên Lôi đổ mưa xuống chỗ mình đến quá xá! Mình nghĩ: quái, hôm qua cặp đôi í gặp nhau hổng biết xảy ra chuyện chi mà hôm ni nước... mắt mới chảy, hi hi
Về đến nhà, hỏi hàng xóm, ngày ni ở đây có mưa không, nhận được câu trả lời ngơ ngác "có mưa đâu, nóng khủng khiếp!"
Viết tới đây, tự nhiên nghe ngoài  sân nước chảy rần rần, mèn ơi,  con nổi da gà!

Ông Trời chơi  mình thiệt hả ta! :)

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

Gọi

Haizz, sao mà nghe lòng liu xiu :)


Gọi
Khi nào thấy nhớ
Thì gọi cho anh
Hãy gọi cho anh
Cả khi không nhớ...
Có một con đường
Gọi là quá khứ
Có một lọn gió
Gọi là tóc bay
Có một người say
Một người mắt ướt
Có một lỡ bước
Gọi là đến sau
Có một mưa mau
Rụng rời quán nhỏ
Có một lối cỏ
Cho nụ hôn đầu
Có một bể dâu
Cho lòng đỡ tủi
Có một sợ hãi
Gọi là mất nhau
Có một niềm đau
Tên là dĩ vãng...
(Hữu Việt)

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2018

KonTum

Đến xứ này nhiều lần nhưng lần này mới thực sự biết nhiều :)


Chợ chưa đông :)

Thác bây giờ không là của núi rừng

Đức Mẹ linh thiêng

vườn hoa giữa đại ngàn
Tha hồ ăn nghen

sẽ còn gặp lại một ngày gần đây.

Thứ Năm, 5 tháng 7, 2018

Bánh bèo

Tự nhiên nói đến bánh bèo, lại nhớ hôm nọ đi trên xe, anh tài xế lẩm bẩm:
- Con bánh bèo nói nhiều quá, đứng đâu nói lẹ, tui đến đón.
Một vài lần tình cờ xem mấy gameshow trên ti vi, lại nghe bánh bèo, mình mới liên kết hiểu ra rằng từ bánh bèo là để chỉ chị em (mà phải mấy em teen teen á).
Vô chủ đề: Hôm qua, đi thăm sinh, lại cái trò chim non bày ra:
- Phải đi ăn chi đó xả xui sau khi vô chốn sinh đẻ, hic :)
Loằng ngoằng một hồi, chim non dắt mình vô cái quán quê, đúng chất bánh bèo quê mình, chỉ thiếu cái nĩa bằng tre, he he:


Chiến công lẫy lừng:


Tháng 7, chẳng nhớ có sự kiện chi dzui hông :)

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2018

ĐẤT NƯỚC TÔI

ĐẤT NƯỚC TÔI
- Thơ Nguyễn Công Vỹ
"Đất nước tôi, đất nước tôi, đất nước tôi
Từ thuở còn nằm nôi
Sáng chắn bão dông, chiều ngăn nắng lửa
Lao xao trưa hè một giọng ca dao"
Đất nước tôi giờ như thế này sao?
Đảo khơi xa rơi dần vào tay giặc
Biển của ta mà biển như đã mất
Quốc hội thì "giá, phí" cãi hoài nhau!
Đất nước tôi xưa có thế này đâu
BOT giao thông mọc dày như nấm rạ
Đang thu "phí" lại đổi thành thu "giá"!
Đường không làm mà tiền vẫn cứ thu
Đất nước tôi giờ chẳng giống như xưa
Quan kết bè đua nhau xài Quốc khố
Công trình xong rồi công trình lại dở
Nắng mưa đày, cỏ dại mọc hoang vu
Đất nước tôi nhan nhản những đền chùa
Chùa đã to, đền nghênh ngang không kém
Miệng quan hô rằng ăn tiêu tiết kiệm
Hàng mã thì quan lại đốt hàng xe
Đất nước tôi giờ chẳng giống như xưa
Quan với dân đối nhau như kẻ chợ
Nhà của dân quan thích thì quan dỡ
Nếu kêu oan thì quan bắt bỏ tù
Đất nước này quyền chức để bán mua
Dân thì "đi" còn quan thì cứ "chạy"!
Thuế cứ cao mà quốc ngân cứ cháy
Quan lắm nhà, dân mất đất tha hương
Đất nước tôi hỗn loạn chốn quan trường
Cửa công đường mỗi ngày thêm rộng mở
Cha dắt con, vợ dắt chồng chiếm ghế
Đám ăn không đã thành lũ, thành bầy
Đất nước tôi vẫn đó những tháng ngày
Giữa Thủ đô dân oan căng lều trại
Chính quyền quay đi, Đảng thì không mghe thấy
Tiếng dân lành nức nở những oan khiên
Đất nước tôi quan lắm đất nhiều tiền
Những biệt phủ xây bằng "buôn chổi đót"
Luật nhiều khe để "con voi chui lọt"!
Thuế xăng dầu bằng ngang giá đi mua
Đất nước tôi nghị quyết giống nắng mưa
Sáng thì đúng, chiều sai, mai lại đúng
Tượng đài to đi đến đâu cũng đụng
Hỏi làm chi? Chẳng biết để làm gì!
Đất nước tôi cũng lắm chuyện ly kỳ
Quan mãi dâm thì nói "tình yêu đẹp"!
Nhà nghỉ lại cứ mọc quanh trường học
Sếp với bồ du hý khắp năm châu
Đất nước tôi chẳng có giống nơi đâu
Nhà "đầy tớ" to hơn nhà "ông chủ"!
Dân thì gầy mà sư mô cứ bự
Bậc tu hành có năm bẩy xe sang
Đất nước tôi luật lệ cứ xéo tràn
Dân sai - tù, quan sai - quan xin lỗi
Dẫu vô tội rồi cũng hành nên tội
Giản đơn thôi - quan thích thế cho oai
Đất nước tôi chẳng giống đất nước ai
Đất của dân, quan thích thì quan lấy
Hoạ khôn lường khi máu tham quan dậy
Kẻ vào tù, kẻ chiếu đất màn sương
Đất nước tôi - "cái nôi của văn chương"
Tiến sĩ nhiều, Giáo sư thì vô kể
Loạn thi ca, loạn nhân tình thái thế
Những tấm bằng mua bán giữa chợ phiên
Đất nước tôi, đất nước của ưu tiên
Lương bổng nhiều lại tiếng là "cống hiến"
Một đời cha, ba đời con thăng tiến
Chốn công môn cứ ríu rít bầu đàn!
Đất nước tôi, đất nước của vinh quang
Suốt quanh năm chỉ thích hô khẩu hiệu
Tiếng mẹ sinh viết khi thừa, khi thiếu
Lại có bằng ngoại ngữ đạt điểm cao!
Đất nước tôi - chẳng có đất nước nào
Được như thế và hay ho như thế
Gắng nụ cười trên bao nhiêu giọt lệ
Bởi xót thương cho Tổ quốc, giống nòi
Đất nước tôi quan thích hát, thích chơi
Thích ăn ngon và thích nhiều gái đẹp
Nhà thì to mà đường đi lại hẹp
Giữa đô thành, xe biến "thuỷ phi cơ"!
Đất nước tôi- đất nước của bốn mùa
"Trên dưới nóng mà giữa thì cứ lạnh"
Con kền kền đã bao lần nhắp cánh
Chửa bay lên vì xác chết vẫn còn !

Thứ Ba, 29 tháng 5, 2018

Phố xưa


Anh về sau hơn 30 năm đi xa lơ xa lắc, lang thang với anh nơi phố nhỏ, tuổi thơ tràn ngập trong anh qua những câu chuyện của ký ức, anh chỉ chỗ này, chỗ kia. Cuối cùng 2 anh em chọn quán cà phê nhỏ, chợt nghe giọng anh xa xôi:
-        - Sao bây giờ đông quá vậy em? Hồn cốt mất đâu rồi?
-         - Dạ chắc lặn sâu bên trong :)
Hông biết anh đang vui hay buồn. Tối 14, đêm Phật Đản.
Phố xưa, phố xa dần sau lớp kính, cho xe chậy thật chậm, nghe trong lòng trống rỗng.

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Hiệp sỹ


Mấy ngày này dư luận xôn xao chuyện hiệp sỹ đường phố, tất nhiên nó không có ý kiến bình luận gì. Tối nay, tự nhiên rảnh rỗi, nó ngồi nghĩ nhảm chuyện đời nó. Mẹ nó thường nói: “tính con tào lao, cứ hay lo chuyện bao đồng”, bạn bè có người cười bảo “hông chừng bị lợi dụng”, nó thì nghĩ mình giúp được ai chuyện gì thì cứ giúp, sau này nó mới nghĩ không phải chuyện gì cũng nhiệt tình là tốt, đôi khi lại trở nên phản tác dụng, gây phiền phức, và có thể…lãnh hậu quả!!!
Những hiệp sỹ vừa rồi cũng đã nhận đủ lời khen chê, nó nghĩ một sự việc là tốt hay xấu là do cách nhìn nhận của mỗi người.
Cứ bình tĩnh sống, Hi hi :)



Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Lộc Yên


Mỗi lần cây cải nở hoa
Thì tôi lại nhớ người ta chưa về
Mỗi lần cỏ dại trên đê
Chim ngói đi thả bùa mê khắp đồng...
(Đồng Đức Bốn)
Hình hông minh họa cho thơ, he he :)

Thềm xưa:



lối cũ ta về

Một ngày dzui thiệt dzui

Nhớ cái hàng rào ngày xưa quá chừng




Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Chán


Tối nay nghe bạn kể: ku con học lớp 3, làm bài văn tả mẹ” Mẹ em 38 tuổi, làm ở trường, mẹ rất thương em, mẹ nấu ăn ngon lắm. Tối nào mẹ cũng đi tập thể dục, rồi về coi ti vi,…vvv…. Em yêu mẹ vô cùng.”. Bạn đọc, vừa cảm động, vừa mắc cười về những suy nghĩ thiệt thà, dễ thương của trẻ con. Nhưng chiều nay nó đem về 3 bài văn tả mẹ lạ hoắc:” Mẹ em làm ở ngân hàng, nào là tối nào mẹ cũng làm việc sổ sách đến khuya, vvv và vvv”.......
-        -  Cô biểu học thuộc lòng 3 bài này để thi đó mẹ.
-        -  !!!!
-        -  Mà dài quá, con không nhớ nổi, với lại có giống mẹ đâu!
-        -  Bài bữa trước của con mẹ thấy cũng được mà.
-        - Cô nói không hay, thi điểm không cao.
Haizz, nói theo kiểu thời đại “Để đây và không nói gì!!!!”
Tự nhiên muốn đập cái gì đó,...hay là đi đập gián!!!!!! :D

Thứ Ba, 1 tháng 5, 2018

Cúc quân tử

Có người bạn tặng chậu hoa, gọi là Cúc quân tử:



Kèm theo câu: "Diệp bất ly chi, hoa vô lạc địa"


Mà mình để ý thấy đặc tính của cúc là vậy, đâu riêng loại này ta! :)

Mai mốt chết, mình thích đừng nằm dưới đất :D, vậy cho nó ..."quân tử"! Hi hi :)

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Tùy tiện

Chiều nay, bé M alô hỏi mình một việc về chuyên môn, giải thích xong, rồi hỏi:
- Nhưng đã nộp danh sách chưa? sao tự nhiên giờ thêm vô vậy, đã hỏi ý kiến đơn vị đó chưa? làm việc tùy tiện vậy?
Bé M cười: Xin lỗi mà, chi mà nóng dữ!
Nói xong, tự nhiên giật mình, cái từ "tùy tiện"
Bé M đã đành, mình thì... mãi mà cũng chưa lớn nổi!!! Bài học nhớ đời ,sẽ nhớ và cố nhớ, để không làm bậy nữa trong mọi việc :)

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

Tham

Nó có tật tham lam, cứ thấy sách là tay chân ngứa ngáy, tha về:

Bạn nào trước, bạn nào sau, hay cùng một lúc :D
Uhm, một em nữa chứ, nóng hổi luôn , và cũng đã đọc xong em, nói chung độ khùng của tác giả thì vô đối, và mình thì ngưỡng mộ cái nghị lực của anh ta. Cắt đứt tất cả những thói quen đời thường để viết và viết, rồi trải qua những cơn bịnh trong nhà thương, anh ta vẫn lao động miệt mài để khi xuất viện, tạm biệt nỗi đau thể xác, anh ấy tạo nên một niềm vui mới cho mình, cho mọi người. Cái cách anh ta nhìn nhận cuộc sống thật nhẹ nhàng và nhân văn, cuộc sống vốn dĩ là phù phiếm, hãy buông bỏ để tâm hồn nhẹ nhõm, hãy tập tha thứ và sống nhẹ nhàng hơn, ít nhất là cho bản thân mình! :)

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

Quà

Trưa nay ra nhà xe thấy trên xe mình 1 bịch quýt


hôm kia là bịch chè bắp, báo hại mình no muốn ...díp mắt.
Nào thì là rau, bí, bầu, mướp,....
Có lúc thì biết chủ nhân, có lúc nghĩ hoài hông ra, thôi thì người ta có lòng, mình có...dạ, thương quá!
Bên cạnh những nỗi buồn, mình cũng có những niềm vui ấm áp. Cám ơn cuộc đời! :)
Hôm nay ngày 13 thứ sáu, nhưng ngày điên khùng của mình lại là ngày hôm qua,Điên khùng cả nghĩa đen và nghĩa bóng :D

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

Nụ cười Angkor


Mình được giới thiệu nên đi xem chương trình này, và quả không sai, một chương trình đúng nghệ thuật,nói về vương triều Khmer hưng thịnh và tái hiện 1.000 năm lịch sử của đế chế này, chợt chạnh lòng khi nghĩ đến Đại Việt, biết bao giờ nước nhà mới làm được một chương trình nghệ thuật bằng thiên hạ! tìm đâu ra một Trương Nghệ Mưu trên đất Việt?
Cả một nền văn hóa được thể hiện trong 75 phút với những hiệu ứng âm thanh, ánh sáng hoàn hảo, công nghệ đèn LED tuyệt đỉnh,  một dàn diễn viên chuyên nghiệp, mà nghe đâu trong số đó là những trẻ mồ côi. Cái cảm giác như đang xem một bộ phim 3D, nhưng tất cả diễn viên là những con người bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, những tràng vỗ tay không dứt của khán giả, những bước chân lưu luyến không muốn về.




Một dấu ấn khó quên trong đêm đầu tiên đến xứ sở nụ cười :)
Có một nơi trên quê mình cũng đang bắt chước! nhưng mình thấy chẳng vui, phải chăng mình hoài cổ!?

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2018

Loanh quanh


Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt. 
Lại về nơi đã ra đi, nhớ ngày đi mấy bạn nước mắt vòng quanh, bây giờ thì nơi này vui, nơi kia bùi ngùi lưu luyến. Đời mình mất đi vài thứ nhưng bù lại, Thượng Đế thương nên được nhiều thứ lớn hơn, thật là ấm áp.
Thấy vui vì những gì đã làm được, nói với mấy em: “đừng cám ơn, mà hãy tiếp tục làm tốt những gì tụi mình đã có”
Mấy năm qua mình đã sống cuộc sống không phải của mình (mượn lời của Rancho trong phim Ba chàng ngốc, hi hi)
Bây giờ thì tự do, nhưng cũng đà mỏi gối :)



Thứ Hai, 26 tháng 2, 2018

Tiểu Quỳnh

Em tặng nó chậu Tiểu Quỳnh đã 2 năm, chờ hoài không thấy ra hoa. Trước Tết lá nào cũng nhiều nụ chúm chím, mừng thầm, hồi hộp ngồi chờ đợi, rồi một ngày phát hiện ra những nụ hoa rơi rụng dần, lá cũng rụng luôn, có lẽ mưa nhiều . Hoảng hốt nó đem vào nhà để trước mái hiên, một cánh lá rụng mang theo nụ hồng hồng, tiếc quá, nó cắm cọng lá vào chậu, với một niềm  thương cảm xót xa. Chỉ nghĩ là không nỡ bỏ vào sọt rác mọt cánh lá còn tươi xanh mang theo một nụ hồng.
Vậy mà, hông ngờ hoa cảm được cái tình của nó, chiếc lá tái sinh, nụ hồng lớn dần. Sau những ngày nghỉ Tết, nó mở cổng và không tin vào mắt mình, Tiểu Quỳnh bừng sáng một góc sân.


Yêu quá, thương hoa lặng lẽ chờ nó về sau những ngày rong chơi bỏ bê nhà cửa.
Năm ni chắc nhiều niềm vui bất ngờ, he he

Thứ Bảy, 17 tháng 2, 2018

Em Thúy

Xuân về thay áo mới

Ngõ nhà thơm hương cau


"Em Thúy" ngồi e thẹn



Trước nhà bưởi trổ bông


:)

Em tần ngần đứng đó,
Chắc lại trông Tết về , hi hi :)



Mồng 2 tết Mậu Tuất

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018

Hắn (2)

Blog không có chức năng như fb, để hàng năm nhắc nhớ một kỷ niệm, mà tính nó thì hay quên. Nhớ là nó đã viết một bài về Hắn, đó là một người mà chẳng hiểu vì sao, chỉ nghe qua giọng nói là nó đã có cảm tình, trên đời có những thứ chẳng giải thích được. Trái đất tròn, đúng tròn, nhờ Mark  Zuckerbergnó tìm lại được Hắn, theo dõi để được đọc những stt về nhạc, về những chuyến đi, không biết có phải vì nghề, và thầm cảm phục, nó mơ màng nghĩ Hắn là hiện thân của một người đàn ông tự do đúng nghĩa.
Bất ngờ tối nay nó đọc được một stt của Hắn:
“Bữa nay là đúng 3 tháng mình qua Singapore làm việc. 
Hồi chuẩn bị giấy tờ đi làm, mất thời gian hơn dự kiến khá lâu nên cha có hỏi "ủa sao con còn chưa đi làm" mình trả lời "giấy tờ hơi trục trặc chút, chắc phải vài tuần nữa" Câu hỏi tiếp theo của cha khiến mình thấy thương hết sức "có phải tại cha làm cho chế độ cũ mà giấy tờ khó khăn không" mình vội trả lời, không có, không liên quan gì hết.
Cha hồi đó làm bác sĩ quân y cho chế độ cũ, tức là bên thua cuộc. Hồi nhỏ mình nghĩ làm bác sĩ cho bên nào thì cũng là cứu người Việt mình mà, đâu có sao. Nhưng khi tốt nghiệp ra trường thì mới thấy đâu có đơn giản vậy.
Cho đến giờ, chuyện lý lịch khiến mình không thể được nhận vào làm xảy ra ở duy nhất một cơ quan, chính là cơ quan mà ai cũng nghĩ là mình đang "làm việc/công tác" hay "ăn lương" ở đó. Thật sự, sau 20 năm, mình chưa bao giờ nhận được lương hay thưởng ở cơ quan đó mà mỗi tháng chỉ nhận được khoản thu lao dành cho mỗi chương trình mình đã thực hiện trong tháng và cho đến nay, cũng chưa có ai đoán đúng được khoản thù lao đó là bao nhiêu.
Sau khi gặp vấn đề về lý lịch với cơ quan đó khi vừa mới tốt nghiệp, mình không còn bất cứ ý định nào làm việc với cơ quan nhà nước nữa. Tại biết có xin vô cũng hông được. Còn những nơi khác thì nghe cái tên mình là người ta nhận rồi ahihi (thiệt ra cũng chưa có lần nào đi xin việc thì phải)
Tuy nhiên mình cũng không mất thời gian oán trách hay chửi bới gì.
Tại mình nghĩ cuộc sống cũng khá công bằng, lấy đi cái này thì trả lại cái khác. Nhờ không làm việc ở cơ quan đó mà mình có cơ hội làm nhiều công việc khác nhau, đi đây đi đó khá nhiều, thôi thì hông đóng góp được cho đất nước thì đóng góp cho con người vậy. Và khoản thu lao mỗi tháng nhận được không đủ mua 1 cái đĩa nhựa mới nhưng lại nhận được rất nhiều những thứ vô hình khác.
Tương tự, đi một mình có thể tự chụp hình cụt đầu cụt chân nhưng đổi lại tự do thoải mái hết sức




Ui, thì ra, Hắn có một hoàn cảnh gần gần câu chuyện của gia đình nó, tự nhiên sự quý mến càng tăng gấp bội, lập tức nhắn tin xin chia sẻ, và nhận được câu trả lời hết sức thân thiện.
Gần đây, nó cũng biết được có những điều kỳ quái gọi là quy định, ở đó không có chỗ cho những người tài nắm quyền, dù 1 quyền nhỏ nhất, hình như họ sợ người tài. Mà những người tài họ có cần gì mấy cái thứ vớ vẩn ấy.

Buồn quá, cho những tài năng!
Không, đúng hơn là buồn cho một xh ấu trĩ.

Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018

Quảng Nôm

Cất cái bài ni, hi hi :)

THƯƠNG HÙA THƯƠNG HỦY
Cứ hẹn miết, rồi không dề, bắt mệt!
Đợi với chờ, nghe ớn họng ông quơi!
Hứa cho cố, để cuộc tình trớt quớt
Mấy chục năm, ông lạc mấy phương trời?
Nói ông biết, quê chừ, đau rát rạt
Sông chết rồi, nước cạn xịt, đục câm
Núi trọc lóc, núi cúi đầu, xơ xác
Ngó ráng chiều, như ngó rạch dao đâm
Ông đi hoài, có khi mô ông nhớ
Thời trẻ trâu, ai cũng nhớp như lồi
Quần áo rách, vá đùm, lòi lỗ đít
Chổng chồng mông, là thấy cả sao trời
Một thời đói, chuối, nần, khoai, sắn ghế
Con chữ nằm bí rị, toát mồ hôi
Đành nghỉ học, lo ruộng đồng, than củi
Nghe máu bầm trong giọt nước mắt rơi
Khổ, khổ thiệt, rứa mà mình cũng lớn
Đứa mô dòm, cũng bự chảng hết trơn
Rồi tới lúc, biết dị òm, mắt tịt
Lại rủ rê đi gò gái bên cồn
Thân thiết quá, cũng làm ra xa cách
Cứ như là, rồi vẫn cứ như không
Câu hát cũ héo queo từng nốt nhạc
Mấy chục năm, tui cũng đã theo chồng
Bữa hơm tết, tình cờ tui gặp lại
Mới biết ông già, và ớm nhách như ri
Nhưng cái tính trổ trời và nói nghẻng
Nói chung là, hén vẫn cứ y nguy
Ông cứ trách, nhưng tui là con gái
Như trái cau non rớt xuống ục bùn
Ai biểu ông chi, tui đâu làm phách
Chỉ tóc dài, mới hiểu được dây thun
Chừ ông ở chỗ mô? Mà xa hoét
Biết khi mô, tui mới ghé thăm ông
Thôi rứa hị! trách hờn chi, bày đẹt
Bởi đất trời vốn dĩ quá mênh mông.
Bài thơ của Nguyễn Lãm Thắng.

Sáng

Vật chất và tinh thần cho buổi sáng )



Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2018

Nắng lên

Những tia sáng le lói sau những ngày dài âm u, hy vọng một sự tươi sáng cho 1 năm :)

:)
Vườn ngập tràn những nắng và nắng