Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Gà gáy

Xung quanh mình hàng xóm nhà nào cũng nuôi gà, bên phải, bên trái, đằng trước đằng sau, sát bên có, cách mấy căn có, đa số là nuôi ăn thịt, có vài chú để đá, đi làm về mình mà mở cổng là nó nhảy vô liền, nhảy nhót lung tung,  đã mấy cái chậu kiểng tan hoang, mình ngẩn ngơ tiếc nuối.
Hàng ngày có một giờ nào đó, mấy chị gà cứ la té tác, ây da, chắc là đau lắm! Hi hi. Nhưng buồn cười nhất là tụi nó gáy, đủ loại âm thanh, có một anh  gà trống, nghe giọng thì biết mới tập gáy, cứ khùng khục, khẹc khẹc, làm như đang ngậm cục kẹo ú trong cổ họng, gáy không nổi mà cứ te te. Cứ tầm 4giờ rưỡi đến 5 giờ sáng là cất tiếng,  hôm bữa ku cháu về chơi, mới 5 giờ sáng nó lồm cồm bò dậy, mình hỏi dậy chi sớm rứa, nó nói gà gáy con ngủ không được. Mà ai đến nhà mình ngủ lại cũng phải thức dậy vì cái giọng “gà” đực ấy. Mà ngộ thiệt,  hàng ngày mình có bị thức giấc vì tiếng gáy ấy đâu, vẫn ngủ. Hi hi :)

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

Theo sát cuộc sống

Theo sát cuộc sống

28/07/2013 07:30 (GMT + 7)
 
TTCT - Vẫn biết cưới vợ sẽ chịu nhiều đau khổ, nhưng do trách nhiệm duy trì nòi giống nên đa số đàn ông đều nhắm mắt đưa chân. Tôi cũng không ngoại lệ.
Năm nay thằng cu Tèo 15 tuổi, cũng có nghĩa là hơn 15 năm qua tôi phải nghiến răng cam chịu nhiều sự áp bức, đắng cay. Tuy nhiên, hiểu được rằng cuộc đấu tranh cho quyền bình đẳng giới là một cuộc đấu tranh cam go và lâu dài nên tôi không hề nản chí.
Vận may đến khi tôi phát hiện thằng bạn cũ đang làm việc trong “Ủy ban bảo vệ đàn ông và con nít”. Ngay lập tức tôi tìm đến gặp nó, than thở:
- Mày nghĩ mà coi, ngày nào tao cũng nơm nớp lo. Vừa về đến nhà là cô ấy ngửi áo ngửi quần để kiểm tra mùi lạ. Vô buồng tắm để điện thoại bên ngoài là y như rằng cô ấy mò mẫm đọc tin nhắn và nhật ký cuộc gọi. Nửa đêm có nằm mơ gọi tên ai đó là cô ấy dựng đầu dậy hỏi cho ra lẽ... Khủng bố tinh thần như thế, sống làm sao nổi?  
Bạn tôi gật gù đồng cảm rồi nghiến răng:
- Mày nói đúng, đàn ông chúng ta cần một cái luật để chống lại sự khủng bố tinh thần đó!
Chỉ vài ngày sau, với quyền lực của mình, bạn tôi cho ban hành ngay “Luật cấm ghen vô cớ”, trong đó quy định rõ ràng nếu ghen khi chưa bắt được quả tang thì sẽ bị phạt một triệu đồng. Tối hôm đó về đến nhà, khi vợ chuẩn bị... ngửi áo quần như mọi ngày, tôi lạnh lùng vứt lên bàn cuốn luật hôn nhân gia đình bổ sung, gằn giọng:
- Cô có một triệu đóng phạt không?
Đánh vào túi tiền của phụ nữ là cách đánh hiệu quả nhất, cô ấy tái mặt im re!
Nhưng sự áp bức vẫn còn đầy rẫy. Tôi lại tìm đến anh bạn, rên rỉ:
- Mày nghĩ mà coi, cả ngày đến cơ quan nghe sếp chì chiết rát lỗ tai. Vậy mà tối về nhà vợ còn lải nhải nhức cả đầu. Sống làm sao nổi?
Bạn tốt của tôi nhíu mày suy nghĩ rồi dứt khoát:
- Đúng, cần bổ sung cái luật nữa để đàn ông được ngủ ngon!
Cũng chỉ vài ngày sau, tôi về nhà nghênh ngang quăng cuốn luật bổ sung lên bàn, gí tay vào trang có dòng chữ “Luật cấm nói nhiều”, quy định: nói trên 5.000 từ vào buổi tối sẽ bị phạt hai triệu! Tối hôm đó, tôi được ngủ sớm hơn thường lệ.
Tuy thế, sự áp bức vẫn chưa hết và tôi buộc phải tìm đến nhờ bạn mình lần nữa.
- Mày nghĩ mà coi, lương của tao bao nhiêu cô ấy thu hết, chỉ chừa lại đúng tiền đổ xăng, ăn sáng, cà phê và tiền nhậu cuối tuần. Nhiều khi thèm uống... bia ôm rỏ dãi mà cũng chịu. Sống mà kham khổ như vậy thà chết còn hơn!
Bạn tôi trấn an:
- Mày yên tâm, chúng ta sẽ đòi lại sự công bằng!
Gần như ngay lập tức, luật “Cấm thu tiền quá bán” ra đời. Tôi hăm hở về nhà, vênh mặt:
- Em đọc đi, cấm thu trên 50% lương của chồng. Nếu vi phạm sẽ bị phạt ba triệu!
Vợ tôi nghe phạt ba triệu suýt ngất, giọng run run:
- Vậy thì mẹ con em phải làm gì kiếm thêm may ra đủ sống!
Cuối tuần đó, tôi mời anh bạn tốt đi nhậu để trả ơn. Tiền bạc rủng rỉnh nên tôi cố chọn quán có mấy em váy ngắn chân dài phục vụ để bạn được vui vẻ. Đang hân hoan trong men chiến thắng trong cuộc chiến giành quyền bình đẳng giới thì một thằng bé bán vé số lân la đến mời mua. Tôi gạt tay, nhếch mép:
- Không mua, giờ có tiền rồi, khỏi cần nhờ đến vận may!
Thằng bé bán vé số níu tay tôi, mếu máo:
- Ba, mua giùm con vài tờ đi!
Tôi ngẩng lên trố mắt: nó là thằng Tèo!
PHƯƠNG LINH

Thứ Bảy, 27 tháng 7, 2013

Ngõ

Nhà mình không quay mặt ra con đường nhộn nhịp xe cộ, nguyên ngày xưa ngõ chính trổ ra một con đường nhỏ chạy thẳng xuống cánh đồng, mặc dù ngõ đó bây giờ đã mất lối, nhưng hướng nhà vẫn vậy. Và mình thích cái con đường ngang qua ngõ cũ ấy, bờ rào bên ấy vẫn còn nguyên hàng râm bụt, duối dại, bông trang, và đủ thứ loài không tên, bụi tre đầu ngõ, cái ao nho nhỏ với chút nước còn vương vấn!
Cứ mỗi lần quét đường quét ngõ mình đều nhận được những nụ cười, những lời chào hỏi, dường như ai qua đường cũng thích được nhìn thấy con đường sạch hơn. Còn mình thì lần nào cũng nhớ đến câu hát mẹ ru:
Dọn đường quét ngõ tháng ba dâu về
Dâu về dâu chẳng về không
Ngựa ô đi trước, ngựa hồng theo sau
Mâm trầu lại có mâm cau
Có cô hầu nhỏ theo sau  lưng hầu.
Bao nhiêu năm rồi mình vẫn thấy câu cuối đọc nghe tưng tức, chắc mình nghe nhầm chăng, mà đâu còn ai để hỏi!
Ây da,  mình vẫn cứ thích quét ngõ, dù biết rằng đã hết mong chờ dâu về, anh mình đã có vợ hết rồi còn đâu! Hi :)



Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Bằng........cấp

Đếm mệt nghỉ:



 Mỏi cả tay chân


Phải cấu kết với chim non, bán ra ngoài, rồi đi gỡ lịch cho dzui, :)


Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Thèm phở!

Anh đồng nghiệp tự nhiên cất tiếng: "Trưa ni đi ăn phở"
Mình thắc mắc: "Răng anh không ăn cơm"
- Uh,
               Em ơi, anh chán cơm, thèm phở
               Bởi một điều muôn thưở
               Phở nhiều nước hơn cơm!
Hí hí
Đa nghĩa, đa nghĩa! Hee :)