Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017

14/2

14/2, 
Ngày thương yêu, mà mình đến bịnh viện, chỉ là chút thôi, nhưng bé M nhứt quyết bắt mình đi:
- Con rành thủ tục bịnh viện lắm, cô đi với con, bịnh mới xảy ra phải khám liền,không nên để rồi nặng thêm tội cô.
Haizz, đi vì thấy nó quá nhiệt tình, chứ biết rằng đến đó cũng chẳng giải quyết được gì về cái bịnh của mình, tội nghiệp mang cái bụng bầu mà cứ te te dắt mình đi. Dễ thường cũng đã mấy mươi năm, lần này mới trở lại bịnh viện, sau cái lần bị hạ đường huyết xỉu ngay trong lớp học.
Dọc đường, nó ngồi sau xe, cứ nhắc đi nhắc lại:
-         Biết hôm ni ngày chi hông?
-         Hông
-         Xạo
-         Uhm, mà ta không yêu ngươi.
Nó cười hé hé.
Sau 1 hồi chờ đợi, cũng đến lượt khám, lại đo huyết áp, bình thường, lại hỏi đau chi, và không hỏi thêm, cho mình cái phiếu đi chụp phim, hic (có cần không nhỉ!), trở lại phòng khám, cô điều dưỡng nói đường truyền mạng bị sự cố, không cho đơn thuốc được, chiều quay lại. Haizz. Mất toi 1 ngày, cái thẻ BHYT sau bao nhiêu năm bây giờ mới có dịp phát huy tác dụng, 1 bịch thuốc chà bá mà mới nhìn mình đã muốn xỉu, đi thẳng ra quầy thuốc quen tặng lại cho cô chủ quầy vì biết có đem về mình cũng không dùng. Bé M biết được nó giận dỗi “cô phụ công con”. Hi hi, để bù cho bịch chè :)
Tự mình biết rằng phải đến phòng khám y học cổ truyền mới hợp lẽ, mà lại gần nhà nữa, nơi này thuộc 1 bịnh viện tư, thủ tục nhanh hơn, và các nhân viên niềm nở hơn :D
5 ngày cho việc bấm huyệt, xoa bóp và châm cứu. Chữa cho mình là 1 thầy thuốc nhỏ con, có vẻ có nghề, vì căn cứ vào độ chính xác của các huyệt mình được bấm. Kết thúc 5 ngày, anh thầy thuốc nói:
- Bịnh em cần chữa liên tục cho đến dứt
- Dạ, trong giờ làm việc mà phải đi em ngại
- Anh có phòng khám tư ở nhà
Hi hi, ở bịnh viện thì đưa lưng ra được, chứ về cái phòng khám í biết nó thế nào.
Bịnh đỡ nhiều, nên mình cũng nghỉ.
Cầu mong mình sẽ không phải trái gió trở trời như thế nữa. :)


Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

Bạn Nâu

Bạn í về nhà mình được 4 tháng nay.
Hồi đó, có một chú nho nhỏ hông biết sao lạc bước vô nhà mình, mình đầy ghẻ lở, thân tướng còm nhom. Anh mình nhờ anh bạn là bác sĩ thú y ghé qua khám bịnh, thế rồi được chăm sóc, thời gian sau trở nên bảnh bao. Một ngày đẹp trời, chú ấy ngã bệnh và đột ngột qua đời, chị mình và bé cháu khóc hết nước mắt, cám cảnh với những giọt nước mắt bi ai í, anh bác sĩ thú y để ý tìm và 3 năm sau đến tặng một anh chó nhỏ dễ thương. Cháu mình nhìn màu lông bèn đặt tên là anh Nâu.
Nâu nhỏ nhất nhà, và dĩ nhiên được cưng, dường như hiểu được tình cảm ấy, Nâu ta hồn nhiên, lí lắc, giỡn suốt ngày. Mọi thứ trong nhà rối tung cả lên, nào dép, nào giày, khăn, áo,… cứ trong tầm mắt ảnh, và với được trong tầm…chân là mang ra giỡn, tha đủ thứ hầm bà lằng từ chỗ này đổi sang chỗ kia. Haizz, là nghịch.
Đặc biệt là cái dzụ thể hiện tình cảm của ảnh, cứ ôm riết chân bất kể người quen, người lạ rồi gặm, mà 2 cái răng nanh mới nhú nhọn hoắc, đau không chịu được, ống quần ai cũng lủng. :D
Nhác thấy bóng mình là Nâu mừng quíu, khỏi nói chân mình bữa nay đủ kiểu trầy xước, mấy lần bé cháu cứ nói: “Bảy ơi, vắng Bảy, Nâu buồn nhớ lắm”. Hi hi, nghe mà xao xuyến cõi lòng.
Hôm kia chị hàng xóm ghé chơi, nhìn ảnh rồi thở dài:
-         Nuôi cho lớn, thương hết sức, rồi mai mốt cũng mất vì bọn bắt chó trộm.

Mình giật mình, nghĩ đến lúc đó, tự nhiên buồn vô hạn. Sao mà ghét mấy tên bất lương quá đi.

Thương hết sức, cưng ơi là cưng

Mong rằng bọn gian tà sẽ sớm biến mất để cuộc sống của người, của chó được bình yên, :)