Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

RÙA CON ĐI CHỢ

Lang thang tự nhiên đọc được bài thơ này, dễ thương:

Rùa con đi chợ mùa xuân 
Mới đến cổng chợ bước chân sang hè
Chợ đông hoa trái bộn bề
Rùa mang hạt giống đem về trồng gieo 
Mua xong chợ đã vãn chiều 
Heo heo gió thổi cánh diều mùa thu 
Đường dài chẳng ngại nắng mưa
Kíp về đến cửa, trời vừa sang đông.
Hạt mua chưa kịp gieo trồng 
Trên tay cây đã nở hồng những hoa 
Mẹ rùa trong bếp chạy ra 
Hôn con rồi vội cắm hoa vào bình 
Mẹ khen cái chú rùa xinh
Đã không ngại khó lại nhanh nhất nhà

                                 Mai Văn Hai 
Rùa con vậy mà nhanh nhất nhà, còn được mẹ khen nữa chứ, hi hi :)

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Chị

Chị đã ngoài  50, vẫn còn nét duyên thời con gái. Dì mất, anh chị em ở xa,  dượng gần 100 tuổi, ở với chị. Đôi lúc mình nghĩ, việc chị không có chồng là điều may mắn cho dì dượng, cái may mắn được đánh đổi cả một thời  thanh xuân của chị.
Chị ngồi giữa một mớ giấy tờ, hình ảnh, tìm cái thẻ chứng minh thư cho dượng, để nhận tiền trợ cấp! Tìm hoài không thấy, chị thở dài “ Ai chừ đi làm chứng minh nữa cho một ông già sắp về với đất”
Những tấm ảnh nằm la liệt, mình buột miệng “ Chị đẹp thiệt, thời xưa chắc nhiều người theo chị lắm ha!”
-         Làm chi có, cậu lấy cây rượt chết, cậu dọa: “mi mà nói chuyện với con trai, có bầu, cậu quýnh chết, đuổi về mẹ”
Trời đất! Chỉ nói chuyện thôi, làm chi có bầu, vậy mà chị tin, 15, 17,  18, rồi qua cái tuổi 20, chị cũng không dám mở miệng với tên con trai nào trong phố.
Xa quê, cậu cưu mang đứa cháu và cố giữ lời hứa với chị mình, nuôi nấng, dạy dỗ cháu nên người, “con gái, khôn ba năm, dại một giờ, tui gửi nó cho cậu đó nghe”. Không ngờ lời hứa chặt quá, buộc cứng hết một thời son trẻ của chị .
-         Nhưng mà khi hết ở với cậu, về làm ở xưởng dệt quê mình, cũng không có ai thương chị à?
-         Có chứ, nhưng mà công việc bận quá. Với lại, cũng không ưng có chồng, có chồng chị sợ lắm!
Uhm, mình chẳng biết nỗi sợ của chị là gì?!

Hông biết có giống mình!