Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Chú




BỒ ĐỀ ĐẠT MA
          Kính tặng anh Quy Tông
Lướt trên sóng về đông lên Thiếu Thất
Ngồi chín năm nhìn vách mặc như lôi
Viên dung lý sự lìa sinh tử
Pháp an tâm liền chấm dứt luân hồi
Tâm là Phật chạy kiếm tim chì nữa
Giữa lòng minh chứ chẳng ở đâu xa
Trực chỉ tâm này ngay trước mắt.
Hiện ngời ra mới mẻ cái đang là
Tâm là tánh là cội nguồn vạn pháp
Thấy tánh rồi thì mọi sự Như Như
Tùy thuận chúng sinh hòa nhập cuộc
Hòa thong dong trên phong thái đại từ
Đại hỷ xả nên cùng dung thông hết
Tối thươtng thừa qua lại bước an nhiên
Thiếu Thất lục môn* kìa sáu cửa
Mở bừng ra uyên áo Tổ sư Thiền
                                         Tâm Nhiên
* Tác phẩm Bồ Đề Đạt Ma
Với anh Quy Tông, tại PhápTạng Am ở Long Hải, Bà Rịa Vũng Tàu, chiều 29. 9. 2015
Quy Tông là họa sĩ, chuyên vẽ Trúc và Bồ Đề Đạt Ma.
Thỉnh thoảng, anh cũng tạc tượng, chủ đề chính vẫn là Bồ Đề Đạt Ma.
Tác phẩm của anh đã từng triển lãm từ trước 1975 ở Hội Việt Mỹ, Đà Nẵng và gần đây tại Thiền Viện Vạn Hạnh, Sài Gòn.
Bây giờ thì anh buông bỏ hết, vất lại sau lưng tất cả những cặn bã bèo bọt phù du, lui về núi rừng Kỳ Vân, Long Hải, sống thanh thản, tự tại an nhiên giữa bao trận cuồng phong, bão lốc khốc liệt của đời sống tàn bạo này.
Chỉ có cây cỏ, đất đá, biển núi mới có thể hiểu được sự im lặng mặc như lôi của anh, của một tâm hồn đã chạm tới chín tầng địa ngục trần gian cũng như đã thưởng thức được hương vị cô liêu của cuộc sống.
                                                                                                             Tâm Nhiên

(Cám ơn anh NĐ)

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Cậu

Cậu ra đi.
Mình hậu đậu, chiều nay lại để quên điện thoại ở nhà, về đến nhà cũng không tìm thấy, dùng cái kia gọi thử, ò í e. Thôi rồi, mất rồi!
Lôi cái giỏ khi sáng ra, em í nằm ở đáy giỏ! Haizz. Mà tối thui, hết pin! Khi máy đủ sáng thì ôi thôi: Quá nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Chắc vì vậy mà hết pin!
Giật mình, tin nhắn của anh: Cậu mất rồi!
Người Cậu mà mình quý nhất, hồi học đại học, cứ cuối tuần là về nhà Cậu.
Chỉ 1 đường bay ngắn, vậy mà lần lữa mãi cũng không thăm Cậu được. Giờ thì ….
Nhà ngoại ai cũng hiền, ngoại có 10 người con, và Cậu, người thứ 9 ra đi.
Ai cũng mất thật nhẹ nhàng, cùng một kiểu, cứ tự nhiên mà đi, ngày nào cũng ngủ, nhưng có 1 lần không bao giờ thức dậy. Mình cũng luôn mong, gen này sẽ di truyền, nhưng thời gian sống ngắn lại đừng dài như mấy Cậu, Dì! :D
Mình chẳng bao giờ thấy Cậu, Dì, Mẹ làm mất lòng ai, cũng chẳng giận hờn gì ai.
Hình như những người sống đơn giản, luôn có kết thúc bình yên.
Cậu. Con nghĩ về Cậu.

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2015

Chuyện thì thầm

-          Alô, có người mời bạn cà phê nè
-          Ai vậy?
-          Đến đây sẽ biết.
Hơi ngạc nhiên vì sự úp mở của cô bạn, chẳng biết người cần gặp mình là ai. Mong là cô í đừng có dại dột mai mối là được, hi hi.
-          Ui, anh H. Vui quá!
Chỉ gặp anh vài lần hôm đi QT
Anh là bạn cùng lớp đại học với cô bạn, đang làm nhà báo.
Đôi lần nói chuyện, thấy anh là người hiểu biết, tiếc là chưa được đọc những bài báo của anh :), đôi khi người ta sống không như những gì người ta viết và nói !
Anh có 3 đứa con, mình buột miệng :
-          Anh sướng hì !
Anh cười :
-          Anh lại nghĩ không có gì lại sướng hơn.
-          Là sao ?
-          Có vợ, con, làm mình hèn đi, vì mình còn có trách nhiệm với họ, nên làm việc gì, nói gì, viết gì cũng phải nghĩ đến họ. Em hiểu chưa ?
-          Dạ, vậy em hông hèn, vì em hông dính dáng với ai anh hì ! :)
-          Ha ha, con nhỏ này, liệu mà sống nhé !
Hôm nay, gặp anh, câu đầu tiên là chọc mình :
-          Sao rồi, đã muốn hèn chưa ?
-          Trời ạ, hèn ai lại muốn.
 Hai anh em lại cười xòa.
- Em nè, chuyện này 2 anh em mình biết thôi, nói thì thầm nghe. Nói lớn bị ném đá tơi tả đó nha
Hi hi.
Cái giọng nhè nhẹ. Mình chạnh lòng.
Một buổi tối vui vui :)