Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Lánh trần

Tự nhiên lại ngồi nghĩ đến 2 chữ lánh trần, luần quần lại đến bài thơ này của Đinh Hùng
Một Tiếng Em

Từ gĩa hoàng hôn trong mắt em
Tôi đi tìm những phố không đèn
Gió mùa thu chớm bao dư vị
Của chút hương thầm kia mới quen.

Cùng bóng hàng cây gặp giữa đường
Ân cần tôi đến ngỏ tình thương
Bao nhiêu hoài bão, bao hy vọng
Nói hết cho lòng nhẹ mối vương.

Rồi đây, trên những lối đi này
Ta sẽ cùng ai tay nắm tay...
Nhịp bước trăm cung đàn ảo tưởng
Buông chìm tâm sự nửa đêm nay.

Từng bước trôi từng trăng viễn khơi
Thâu đêm, chưa hiểu miệng ai cười
Nụ cười gởi tự thiên thu lại
Tiền kiếp nào xưa, em hé môi ?

Dĩ vãng nào xanh như mắt em
Chao ôi ! màu tóc rợn từng đêm
Hàng mi khuê các chìm sương phủ
Vời vợi ngàn sao nhạt dáng xiêm.

Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay
Trăn lên từ nét gợn lông mày
Bóng hoa huyễn ảo nghiêng vầng trán
Chưa ngát ân tình, hương đã bay.

Sóng biển nào nghe thấu nỗi niềm ?
Sóng đâu còn khoé mắt thâu nghiêm ?
Lòng ơi ! hoài vọng bao giờ nói
Thăm thẳm trùng dương một tiếng ‘Em’ ?

Nhẹ bước chiêm bao tưởng lạc đường
Rưng rưng mùi phấn bỗng mùi hương
Sương đầm vạt áo mong manh lệ
Sao rụng bay vào tóc dạ hương.

Tôi lánh trần ai đi rất xa
Bâng khuâng sao lặn ánh trăng tà
Ngày mai hứa hẹn bừng hương cỏ
Tôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa 

Ây da, giữa chốn trần gian ta với ta! :D

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Lộc

Lộc đến cũng  có ngày! :)
Ngày ni thiệt là dzui, sáng vô quán ăn, gặp người quen, đến lúc đứng lên tính tiền chị chủ quán nói: "Có người trả cho em rồi!" Hi hi. :)
Trưa về ăn uống xong xuôi, trèo lên giường chuẩn bị ngủ, nghe giọng ai kêu í ới ngoài cổng, lạch cạch chạy ra,  một tô chè môn nóng hổi trên tay cô hàng xóm nhà đối diện, ây da, đúng món mình thích!
Chiều về, đang lui cui nấu, bà già cửa sau kêu om sòm "bé ơi, về chưa!" ( ui trời, hổng lẽ trong mắt bà già mình nhỏ xíu rứa ta!) :-P
- Hồi trưa đám giiỗ, mà hông mời con, chừ để phần con đòn bánh tét, ra đây bà cắt cho khúc.
Hèn  chi hồi trưa nghe bên ấy ồn ào.
Đúng là một ngày có lộc ăn tới tấp, đó là chưa kể hồi chiều được ăn bánh.
Hông biết giờ đến lúc ngủ có ai cho mình chi nữa hông đây, ví dụ như đi uống café chẳng hạn, hi hi. :)


Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Mai sau...

Ngồi buồn nhớ mấy câu thơ của ông Nguyễn Bắc Sơn:
 ...
 Đôi lúc nghĩ trời sinh một mình ta là đủ
Vì đám đông quấy bẩn nước hồ đời
Nhưng nghĩ lại trời sinh thêm bè bạn
Để choàng vai ấm áp cuộc rong chơi.”
 Tiếc là mình hông biết uống rượu như ông í! Hi. :)

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

Dấu cũ



Hôm trước dọn dẹp tủ ở phòng làm việc, bất ngờ một tờ giấy rơi ra, đem về nhà cất, hôm nay nó lại rơi ra từ cuốn sách, tự nhiên xao lòng:


Đó là những dòng chữ Thầy tặng mình lúc đang họp vào một ngày cách đây cũng lâu lâu rồi, chẳng hiểu sao Thầy lại tặng mình những chữ như vậy, hông biết Thầy đã cảm nhận về mình thế nào ???
Mình cũng ít có dịp nói chuyện với Thầy.
Thầy, giỏi chuyên môn, đẹp trai (hi hi), ngạo mạn, nghệ sĩ, và còn gì nữa nhỉ! Ah, sống có tình.
Tiếc  là Thầy lại đi.
Những người mình quý đều lần lượt đi.
Chẳng phải vì họ mưu sinh!!! Mà vì một cái gì? Điều ấy, có lẽ họ và mình đều biết.

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Hồ điệp


Sáng dắt xe đi làm, bất ngờ. cành lan mới tối qua còn mấy nụ hàm tiếu, giờ cười tươi rung rinh trước gió, vui quá chừng! Lâu ni mình sống trong cái khu vườn hoa lá sẵn, mọi thứ cứ tự nhiên mà có, mình chỉ việc hưởng thụ! Lần này mình lao động nghiêm túc, hi hi.
Cái chậu lan này chị tặng, lúc đó nó đã có 1 cành xinh ơi là xinh, đến 5 tháng sau mới tàn, từng cánh rụng, mình không dám bỏ sọt rác liền, gom lại gói trong một tờ giấy rồi cũng ...bỏ sọt rác, kéo dài niềm lưu luyến! hic
Rụng hết, còn trơ lại cái cành, vẫn kiên trì tưới nước, và hôm nay nó đáp lại tấm lòng mình, xúc động quá đi!
Cám ơn “em” lan, cám ơn chị!
Trưa nay không về nhà, tối về mới nhớ cả buổi chiều nay mình đã để em lan bị phơi nắng. Nhìn cái hoa và mấy nụ tối màu lại, tự nhiên xót xa, thấy mình có lỗi.
Sẽ tưới hoài để hắn nở hoa.