Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Kem xôi



Nhớ hồi blog YH, mình cũng có entry Kem ba miền. Cái món kem thiệt là hấp dẫn, những viên kem tròn xinh xắn, đủ màu đặt  trong những cái ly cũng  không kém phần xinh xắn. Và một điều cuốn hút nữa là những quán kem thường có hệ thống đèn màu trang trí dễ thương. Hi :)
Chẳng biết ai đã nghĩ ra món kem này, chắc cũng phải một chuyên gia về kem. Lúc nơi này có những tiệm kem xôi, mình rất tò mò về cái tên, nghĩ hoài không biết làm sao 2 cái món xa xôi ấy lại có thể kết hợp với nhau được. Nhưng không có dịp nào giải tỏa thắc mắc, vì thấy ngại vào những cái quán  có vẻ dành cho tuổi teen! hi hi
Mãi đến chiều qua, con bé chim non đãi, trưa gặp nó, nó nói thi vừa có kết quả, mừng quá, chiều đi ăn kem xôi với em nghen! Ui trời,  dịp may hiếm có!!!
Vào quán,  chim non lanh chanh, kêu nhầm, họ đem ra 2 ly kem sữa dừa, 1 ly kem xôi, con bé kia thấy mình tội nghiệp, nó nhường. Hi
Té ra bên dưới ly là một lớp xôi vò , bên trên đặt những viên kem.
Cái món xôi vò là món ruột của mình rồi, nấu miết.
Những hạt nếp, đậu xanh, rời, dai dai, bùi bùi, thơm thơm không ngờ ăn kèm với những viên kem xốp lạnh lại thành một món truyệt vời như vậy.
Ngon chi lạ. Thật là thú vị
Mãi ăn, quên mất chụp hình, không biết còn dịp khác nữa không. :)

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Vớ vẩn

Vớ vẩn.
Bullshit.
Uhm, mình bị bắt buộc học một lớp bồi dưỡng, bao nhiêu cái  chuyên đề đấy vào những ngày cuối tuần. Lý do là các anh chị là những người thế này, thế nọ, nên phải học, mục đích để làm gì thì không quan trọng lắm.
Lý do thường to hơn mục đích!
Mình có cảm giác lý do mở lớp  là để tổng kết một mối quan hệ.
Những chuyên đề tuần này mình đã được nghe cách đây 1 năm trong 1 lớp  tập huấn tại H, hình như khi mọi thứ đã được quy định thành văn bản thì người nói không thể thổi vào đó một điều gì mới mẻ! :D
Haizzzz. Còn mấy cái cuối tuần  nữa. Buồn như con chuồn chuồn!

Anh nói mình đang ngụp lặn trong mớ “bull shit”. Ghét lắm, nhưng mà  biết làm gì được. :D

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Chuột

Chiều nào đi làm về sớm mình cũng hay ngồi trước thềm nhà nhìn tụi nhỏ hàng xóm chạy nhảy trước đường, hay chỉ đơn thuần là ngồi đó nhìn trời mây, các thứ...
Hôm qua thấy một con chuột cống to bự cốc chạy qua chạy lại, nhìn bộ lông coi bộ ông chuột này đã già, mình vốn sợ mấy con chuột cống, vậy mà ngay trước cổng nhà mình lại có một chốn cho lão í trú thân!
Ngồi nghĩ vơ vẩn, có khi nào ông í bò vô nhà mình, lần mò chỗ nọ chỗ kia. Eo ôi, cứ nghĩ cái bộ chân í lên bếp, lên tủ, lên giường ngủ của mình, kinh! Haizz, thôi, không dám nghĩ tiếp.
Sáng nay dắt xe đi làm, ra khỏi cổng, nhìn xuống đất, Ui, ông chuột nằm chỏng chơ. Hông biết vì sao ông í qua đời, nhìn kỹ cũng không thấy thương tích gì, hay tuổi cao sức yếu?; hay ai đó đã ban cho ông ân huệ một miếng ngon cuối cùng?!
Uhm, dù sao thì ông í cũng đã mất rồi, nằm trơ bên lề đường, Đúng ra mình phải đem ông í ra thùng rác, nhưng mà mình sợ quá, làm sao có thể sờ vào thân thể ông í, dù có mang bao tay! Chắc chết mất!
Thôi thì làm lơ! (Thật đáng hổ thẹn)
Hy vọng anh hàng  xóm sẽ giúp mình! Hi hi.
Chạy xe đi mà lòng áy náy lắm lắm.
Trưa về,  ông í không còn nằm đó nữa. Lòng thầm cám ơn anh hàng xóm!
Mình đã đẩy một việc mình không dám làm cho người khác rồi, xấu thiệt. Nhưng mà mình không thể vượt qua được nỗi sợ hãi thường niên ấy.
Ây da, buồn cho chuột, cho mình!

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Tình cũ

Có tiếng  xe dừng, mình thoáng nhìn ra ngõ, 2 người khách lạ.
Uhm, không quen!  Lùi về nhà sau lo bữa trưa thôi.
Tiếng bước chân thật nhẹ ngang qua, người khách cười với mình như một lời chào làm quen, rồi tiến thẳng ra cái giếng cũ, đứng bần thần một hồi lâu, có vẻ xúc động lắm, tự nhiên rút trong túi ra cây bút lông và hí hoáy vào thành giếng.
Mình nghĩ bụng, bình thường đâu thấy ai khùng hơn mình, hôm nay gặp đối thủ rồi đây!
Viết xong ông í  vòng ra nhà trước uống trà.
Mình vọt ra giếng, và đây là tác phẩm:


                               (Dường như đã tạnh cơn say
                              Và trong vô thủy, chớm ngày lãng du)
                                                                     (TT)

Nhìn bút danh, nhớ ngay đến cái tên  ngày xưa Cô hay nhắc đến.
Ây da, người tình cũ! :)
Tự nhiên nhớ Vũ Đức Sao Biển:
Mùa Thu nào đưa người tình đi biền biệt
Dòng sông nào đưa người về thăm bến xưa
.....................
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi
                                             (Thu hát cho người- VĐSB)

Alô cho Cô:
-         Cô à, người xưa của Cô đang đứng đây
-         Uhm, ngày xưa hay ngồi ăn ổi với nhau ngoài giếng.
Hix, hèn chi. Nhớ nhau là rứa hả ta?!
Chỉ có điều mình hông thấy người ấy đẹp như những gì mình tưởng tượng bao lâu nay. :D

Tự nhiên tối nay mình lại lan man. Mưa!




Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Đẹp

Một dạo mình hay ăn cơm ở một quán quen, và hay lén nhìn  một tên nam nhi rất đẹp trai. Cũng mấy năm rồi, không ăn cơm ở đó nữa  cũng không gặp người ấy
Chiều nay đi ngang chợ, tình cờ gặp một cặp vợ chồng chở nhau, người vợ ẵm một em bé còn rất nhỏ, đường đông  nên mọi người đi chậm, mình giật mình, anh chồng là “người đẹp”  ngày ấy!
Ây da, thời gian! Thật là phũ phàng!

Buồn chi lạ. Hông có gì là vĩnh viễn.