Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

Nội

Mình chưa được 10 tuổi thì ông nội mất, vẫn còn nhớ dáng ông, cao, gầy, chòm râu bạc,  mục kỉnh thường trực trên mũi, ngồi ngâm thơ uống trà. Chiều chiều chống gậy xuống đồng thăm ruộng, ông có nhiều ruộng, cho người trong làng làm công, đó là nghe kể lại thôi, chứ lúc mình lớn lên thì đất ruộng của ông đã thuộc về “của chung”, nghe đâu hồi sau 75, vườn nhà rộng quá, ông tự nguyện cắt đất hiến cho nhà nước. Cái thuở mà những người như ông đã đặt niềm tin vào những điều như vua Nghiêu, vua Thuấn ở tận bên Tàu, hông biết rồi có trở thành vô vọng?
Cách sống của ông nội cũng chẳng giống ai, và điều đó có lẽ di truyền! :)
Sách Luận ngữ có câu “ Quân tử hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa”
Ba thường kể về ông nội với sự thành kính, duy có mỗi một điều mà chính ba sau này cũng mắc phải, mình hông biết là hay hay là dở, đó là chê bà nội, cuối đời nổi cơn chướng, tự nấu cơm, rau, muối mè  ngày 2 bữa, vì chê bà nấu không tinh khiết!  Bà nội nói bà cũng có niềm kiêu hãnh của bà, bà hông thèm chấp, hi hi.
Bà nội hay ngồi hát:
Thiếp xách đòn gánh đi ra cũng con nhà chữ nghĩa văn nho
Văn kỳ thanh bất kiến do do
Bậu có bôn ba đi trước thì cũng ngồi trông con đò
Ông nội la: “Dốt, Văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình”
Bà nội cãi: Nói rứa cho vần
Uhm, hồi đó hông có từ botay.com, nếu có chắc ông nội đã tặng bà. :)
Họ cãi nhau hoài, nhưng mà họ vẫn thương nhau, ông mất vào ngày thất tịch, hơn 5 tháng sau bà cũng theo ông,  không biết sau này ông bà có gặp nhau vào ngày đó hông, ngày của tình yêu mà!
Năm đó anh mình học năm đầu đại học, anh làm bài thơ  Khóc ông 15 khổ:
Ông đã đi rồi một xế trưa
           Tám mươi tuổi thọ đã thừa chưa
    Bụi hồng đà mỏi câu kim cổ
................
                                               Hoa trang trước ngõ mơ mình hạc
                                          Bậc đá bên thềm nhớ dấu chân
....................................................
.............

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

Bò lạc

Chính xác là một con bò con, rất dễ thương, ngơ ngác  giữa đường, lúc đầu đang đi, tự nhiên thấy nhiều xe phía trước đi chậm lại, lên một chút mình thấy chú bê, đi tung tăng, lúc bên này, lúc bên kia, rất hồn nhiên, nhìn mắc cười,  không một tiếng còi xe, dường như ai cũng không muốn chú hốt hoảng, con người bỗng tốt bụng trước sự trong sáng của loài vật!  Hết đường lộ nhỏ, bắt đầu gặp quốc lộ, mọi chiếc xe nãy giờ đi sau chú đồng loạt dừng lại, mọi người hồi hộp, chú cứ ngang nhiên chạy qua chạy lại giữa đường, 2 chiếc xe tải lớn chạy ngược chiều nhau, bấm còi. Mình nghe rõ vài tiếng kêu nho nhỏ, miệng mình há to, tiếng thắng xe kít kít, chú bê vọt nhẹ nhàng xuống bờ ruộng. Haizz,  mọi người thở phảo. Hú hồn.
Vậy là yên tâm, cứ ở đó mà tung tăng nơi đồng ruộng nghen bê. Sao dại dột vậy, một mình lơ ngơ chi ở chốn đông người, đâu phải ở đâu cũng an toàn, đâu phải nơi nào cũng tự do! :)


Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014

Đói

4 giờ chiều cơn đói đột ngột xuất hiện, tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng. Đi không nổi, mò xuống bếp, mà tự nhiên lại thèm cơm mới chết chứ. Đổ gạo vô nồi, lôi bịch rau muống ra, làm cho nó chín cái đã. Cũng từng ấy gạo, sao bữa nay cơm lâu chín quá, cuối cùng thì cũng nghe đánh tách của cái nút vàng, 10 phút sau, cho ra tô ăn vội vàng. Chỉ cái tội xấu chứng đói, nhớ hồi lớp 9, cô giáo dạy văn dạy bù đến 12 giờ, mình hạ đường huyết ngã xuống cái bịch, báo hại cô sợ hết vía, giờ gặp lại cô còn nhắc, hi hi :)
Ăn đến chén thứ 2 thì phát hiện món rau muống xào tỏi hôm nay mình làm dở quá. Bụng đã lưng lửng, kiểu này phải làm thêm món gì cho cái dạ dày tiết dịch vị!
1/2 trái thanh long, 1 trái chuối, 1 hủ sữa chua, 1 bịch sữa tươi, xay cái vèo, cho hết vô bụng. :D
Đến lượt bị no. Khó chịu cũng không kém lúc đói, chẳng trách cụ Nam Cao có cả câu chuyện "Một bữa no"
Hông chừng mình chết, hu hu :(

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

Tháng ba


Tháng ba mùa con ong đi lấy mật, mùa con voi xuống sông hút nước, mùa em đi phát rẫy làm nương, anh vào rừng đặt bẫy cài chông. 
Tháng ba sớm sớm mẹ ra rừng theo dấu chân rùa đi tìm nấm mối. 
Chiều chiều cha chọn một góc vườn dạy con trai phóng lao trị hổ báo. 
Tháng ba mùa hoa vông đang nảy nở cho con công múa, cho con cá bơi, bông không rụng xuống lòng suối nhỏ, tung lên trời vạn cánh sao rơi. 
Hoa lách bay để lại nụ cười. 

Tháng ba rừng Tây Nguyên hoa thắm đỏ, làng buôn vang tiếng chiêng múa hát, bầy chim muông cất cánh rợp trời, sông từng đàn con cá lội bơi. 
Tháng ba tay em dệt khăn hồng theo cánh chim trời cho ngườI em mến. 
Chiều chiều anh dựng lại nếp nhà phòng khi qua những đêm ngày giông bão. 
Tháng ba trời trong xanh như suối ngàn, cho em múa hát cho anh đánh chiêng, chiêng anh rộn núi rừng buôn làng, em ca giọng vút mây xanh, chim hót theo nghe sao ngọt lành. 
Tháng ba người tây nguyên chan chứa tình, con tim xao xuyến đôi môi hé cười, tháng ba mùa núi rừng sôi sục, tháng ba mùa hạnh phúc Tây Nguyên, ôi tháng ba tô thắm cuộc đời. 

Sáng nay bật truyền hình lên, nghe mấy câu thơ, thì ra là lời của bài hát Tháng ba Tây nguyên. Nghe cũng thiệt dễ thương; :)
Mình thích câu: Hoa lách bay để lại nụ cười.  :)
Đã là tháng ba rồi! 
Em ạ mùa xuân đã cạn ngày..........