Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Tôi yêu em

Tối nay trực, đang ngồi mơ màng con cá vàng, thì một anh lôi đâu ra một cuốn tuyển tập những  bài thơ tình, rồi lẩm nhẩm đọc bài “Tôi yêu em” của  Puskin:

Tôi yêu em đến nay chừng có thể 
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai; 
Nhưng không để em bận lòng thêm chút nữa, 
Hay hồn em phải gợn sóng u hoài. 
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,, 
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen, 
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm, 
Cầu cho em được người tình như tôi đã yêu em.

(TT dịch)

Anh ta gật gù, Puskin đúng là cao thượng, yêu vậy mới yêu.

Minh phì cười, tình yêu với mình là một thứ mơ hồ và luôn đổi màu như kỳ đà! :)

Hôm qua đi nhà sách, chợt chạnh lòng khi mỗi lần ghé là thấy số kệ giảm đi, những tựa sách nằm hoài một chỗ, có lẽ chúng nằm bên nhau hoài cũng nhàm chán, ngày đêm trông chờ đâu đó vài người hàng xóm mới, mỏi mòn....

Ti vi tối nay phát một phóng sự nói về văn hóa đọc của người Nhật, người ta đọc sách mọi nơi, trên tàu, trên xe, trong công viên, và  họ đang lo ngại về thói quen này bị  mai một, rồi họ so sánh giữa sách giấy và sách điện tử, con người ngày càng ít có thời gian cho những trang giấy!

Hình ảnh những người cầm trên tay cuốn sách vẫn lung linh trong đầu mình, và chắc sẽ đi vào giấc ngủ tối nay.


Ngủ thôi, và mơ một tình yêu như Puskin! Hi hi :)

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Nối

Tuần trước mình nhận được tấm thiệp, hơi ngạc nhiên khi đọc ở góc phải tấm thiệp là Nhạc phụ, Nhạc mẫu.
Hai người ấy đều được làm cô dâu chú rể lần thứ hai, bởi nửa kia của mỗi người đã trở về cát bụi. Người đứng ra cưới chồng cho cô dâu là ba mẹ của người chồng quá cố. Nhìn nét rạng rỡ của 3 gia đình trên bục lễ mình tin rồi họ sẽ hạnh phúc.
Người dẫn chương trình chúc phúc họ và không quên chúc họ nuôi những đứa con của mình khỏe mạnh, chăm ngoan. Hai cô  bé gái xinh xinh nắm tay nhau hồn nhiên cười nói. Từ nay chúng sẽ trở thành bạn, thành chị của một hai đứa em nữa. Mình thích hình ảnh ấy.
Một đám cưới mà thấy lòng ấm áp.