Chú ngựa sắt này đã đồng hành với Ba biết bao nhiêu năm, trường xa, trường gần, trời mưa, trời nắng. Dễ thường chú đã trên 60 tuổi rồi.
Mới đây chú đã được chăm sóc toàn diện, bây giờ thì chú thế này đây:
Nhớ khi xưa.......: :)
Ku cháu thích thú cười tít mắt!
Mình ngồi lên làm một vòng quanh xóm. có mấy cái đầu ngoái lại, xe đẹp, hay người giang hồ???Hi hi :)
Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016
Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016
Hồn thơ
Mình không biết ông, chỉ nghe thơ ông từ chú, giọng ngâm buồn, đầy cảm xúc những bài thơ của ông. Thy sỹ Hoài Khanh. Cuộc đời ông cũng buồn như thơ ông, phải chăng vì vậy mà nhiều người sợ không dám lấy vợ!!!???
Rất thích những câu trong Ngồi lại bên cầu, nhớ có một lần mình đã từng nhắc đến.
Bài Nước mắt, đúng là đẫm ướt:
Rất thích những câu trong Ngồi lại bên cầu, nhớ có một lần mình đã từng nhắc đến.
Bài Nước mắt, đúng là đẫm ướt:
Nước Mắt
Tác giả: Hoài Khanh
đã chết mùa thu em biết chưa
anh không khóc nữa để mong chờ
buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ
rưng rức đâu từ vạn cổ sơ
ngàn năm rồi chỉ một quê hương
một tấm lòng thơ ứa đoạn trường
em có bao giờ quên nhắc lại
cho lòng ta lạnh xuống phong sương
nằm đây nắng đã vạn lần lên
trong tiếng ve đau gió bập bềnh
trong mắt những người tâm sự ấy
mây ngàn năm cũ bay lênh đênh
ta biết em buồn như chính ta
cùng trong gai góc ước vòng hoa
trái tim nhỏ quá đôi dòng máu
hồn khép nghìn thu lệ vẫn nhòa
hai đứa đi hoài đã nhớ thương
đêm đêm thù ghét những canh trường
em nhìn để lạnh trăng đầu núi
ta khóc cho hồn rợn máu xương
thành phố như không có một người
ta lầm lũi tựa áng mây trôi
chơi vơi trong tháng ngày hư ảo
xiềng xích nào giam một kiếp người
anh không khóc nữa để mong chờ
buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ
rưng rức đâu từ vạn cổ sơ
ngàn năm rồi chỉ một quê hương
một tấm lòng thơ ứa đoạn trường
em có bao giờ quên nhắc lại
cho lòng ta lạnh xuống phong sương
nằm đây nắng đã vạn lần lên
trong tiếng ve đau gió bập bềnh
trong mắt những người tâm sự ấy
mây ngàn năm cũ bay lênh đênh
ta biết em buồn như chính ta
cùng trong gai góc ước vòng hoa
trái tim nhỏ quá đôi dòng máu
hồn khép nghìn thu lệ vẫn nhòa
hai đứa đi hoài đã nhớ thương
đêm đêm thù ghét những canh trường
em nhìn để lạnh trăng đầu núi
ta khóc cho hồn rợn máu xương
thành phố như không có một người
ta lầm lũi tựa áng mây trôi
chơi vơi trong tháng ngày hư ảo
xiềng xích nào giam một kiếp người
Trông Theo
( thơ HK)
( thơ HK)
Bến sông này bến sông này
Trăng khuya lạnh xuống hàng cây gục đầu
Người xưa giờ biết về đâu
Này trăng gió cũ này câu giã từ
Lối đi vàng nhạt mùa thu
Nghe lau lách động niềm u uẩn buồn
Mắt người mang cả quê hương
Lòng ta mang cả đoạn trường tháng năm
Bến sông này gió trăng còn
Mênh mang vị cũ nghe buồn lay bay
Tưỡng chừng như chặt bàn tay
Ta ôm vũ trụ tràn đầy mà mơ
Nhưng khi đã biết tình cờ
Thỳ hai thứ tóc đã mờ giấc xưa
Người ơi còn lại những gì
Mai sau nếu chút tình si úa tàn .
HK
Trăng khuya lạnh xuống hàng cây gục đầu
Người xưa giờ biết về đâu
Này trăng gió cũ này câu giã từ
Lối đi vàng nhạt mùa thu
Nghe lau lách động niềm u uẩn buồn
Mắt người mang cả quê hương
Lòng ta mang cả đoạn trường tháng năm
Bến sông này gió trăng còn
Mênh mang vị cũ nghe buồn lay bay
Tưỡng chừng như chặt bàn tay
Ta ôm vũ trụ tràn đầy mà mơ
Nhưng khi đã biết tình cờ
Thỳ hai thứ tóc đã mờ giấc xưa
Người ơi còn lại những gì
Mai sau nếu chút tình si úa tàn .
HK
Ngày 23, giật mình khi một cô quen đăng thơ ông kèm theo lời đưa tiễn.
Vậy là Mây của trời, và gió lại mang đi.......
Vĩnh biệt ông, mong một bầu trời tươi sáng ở nơi xa.Nếu có kiếp sau, mong rằng ông sẽ vui hơn.
Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016
Ban Mê
Nghe nhiều về thành phố này, nhưng bây giờ mình mới đến được. Đúng vào những ngày tháng nắng và gió
Có cái nắng /có cái gió/ có nỗi nhớ không mang tên không mang tên người ơi.
Chú nói, nhớ đến biệt điện Bảo Đại nghe, hình như chú đang hồi tưởng lại thời thanh xuân tươi đẹp, lãng đãng những mối tình sơn nữ chăng ???
:)
Những buổi chiều phố núi
Sẽ nhớ mãi chỗ này, hi hi:
Đi và lại trở về!!!
Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016
Thầy
Sáng sớm đầu tuần, anh gọi điện: Thầy mất
rồi!
Hai anh em hẹn nhau đi viếng Thầy, ôm đôi
câu đối đặt trên bàn thờ Thầy.
Hai năm trước mình vẫn hay liên lạc với
Thầy qua điện thoại, và khi rãnh cũng chạy đến nhà, vườn nhà Thầy đẹp, cái cổng
đá vẫn còn nguyên, rêu phong, cũ kĩ, chủ nhân của nó ngày xưa là bậc danh giá
trong vùng, đến đời Thầy vẫn còn nếp cũ.
Quen với Ba trong trường võ bị sĩ quan,
đồng hương nên họ thân nhau, giải ngũ, hai người lại tiếp tục về đi dạy, chuyện
nghề, chuyện thơ, không hồi kết trong những lần gặp mặt. Thời cuộc đổi thay, Ba bỏ dạy khi người ta
đưa ra những đòi hỏi vô lý, chẳng quỵ lụy ai, Ba về làm ruộng. Một giai đoạn
khủng khiếp mà nhắc đến ai cũng thở dài. Thời ấy, thỉnh thoảng Thầy đạp xe cọc cạch hàng mấy chục cây số thăm Ba, chuyện trò suốt buổi, suốt đêm.
Bây giờ thì Thầy đã đi thật xa, vĩnh biệt người bạn cuối
cùng của Ba.
Con sẽ nhớ Thầy mãi Thầy ạ, vì những gì
Thầy đã dành cho con.
Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016
Nụ cười bên kia hàng rào
Sáng nào cũng vậy, mở cửa sau là chào hoặc chọc bà già mấy câu, riết rồi quen, bữa nào chưa kịp thế là nghe bên ấy ơi ới:
- Ơ...., bé!
Hic, mình khoái cái từ bé bỏng ấy, nghe xa xăm cái thời thơ dại. :)
Mình hay biếu bà những món quà quê, bà tặng lại mình công sức già nua cuốc xới mảnh vườn bé tí chừa lại trên lô đất làm nhà, nơi dành hoài cổ thời chân lấm tay bùn của những ngày son trẻ:
- Ới, đem rau về ăn nè
- Ới, bà cho mấy trái ớt nè
....
Hic, thương quá,
Trưa nay, tặng bà món quà cho ngày phụ nữ! Hic
Bên kia cái hàng rào, là tình yêu của tôi. Hi hi
:)
- Ơ...., bé!
Hic, mình khoái cái từ bé bỏng ấy, nghe xa xăm cái thời thơ dại. :)
Mình hay biếu bà những món quà quê, bà tặng lại mình công sức già nua cuốc xới mảnh vườn bé tí chừa lại trên lô đất làm nhà, nơi dành hoài cổ thời chân lấm tay bùn của những ngày son trẻ:
- Ới, đem rau về ăn nè
- Ới, bà cho mấy trái ớt nè
....
Hic, thương quá,
Trưa nay, tặng bà món quà cho ngày phụ nữ! Hic
Bên kia cái hàng rào, là tình yêu của tôi. Hi hi
:)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)