Thứ Ba, 30 tháng 5, 2023

Văn hóa

 Nó thường hay lang thang đọc blog, nó thích mạng xã hội này, bloger thường là những người hiểu biết. Nó chợt nhận ra có 2 tầng văn hóa. Có những người hiểu biết nhiều, sắc sảo, rất giỏi, cũng đầy danh phận, thậm chí sách họ viết ra cũng thuộc dạng sách "bán chạy nhất" , nhưng đọc nó vẫn thấy chán, thấy cờm cợm trong lòng, chưa kể nhiều khi họ còn ăn theo, nói leo, khoe chữ, một cái gì đó rỗng tuếch, gượng gạo và .. lùn lùn.. đến tội nghiệp,  haizz.

Ngược lại, có những bloger viết cực kỳ hay, từ ngữ bình dị mà vẫn sang!!!! Sâu trong đó là tầm văn hóa, cái cốt cách của một người trí thức thật sự.

Phải chăng là sự khác nhau của nền văn hóa mà họ thụ hưởng???!!! 

Họ vẫn lặng lẽ, ở đâu đó .....



Thứ Tư, 24 tháng 5, 2023

Đen...

 Có những bài thật hay. Đen! 

Nấu cho em ăn! :)



Cô bé cháu bé nhỏ của nó nói:
- Bảy nghe youtube của Đen đi, ủng hộ từ thiện, doanh thu là lượt view á! Doanh thu được nhiêu là sẽ ủng hộ từ thiện hết.
- Hi hi, uhm, ủng hộ.
Trước hết, nó ủng hộ vì suy nghĩ dễ thương của bé cháu nó. Hi hi

https://www.youtube.com/watch?v=ukHK1GVyr0I

Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2023

Bánh mì

 Câu chuyện này nó đã đọc mấy lần, lần này lưu vô đây, hi hi

Copy từ FB Lê Văn Quy
Một bé trai 15 tuổi bị bắt vì trộm từ một cửa hàng ở Mỹ Khi cố gắng để trốn thoát, cậu bé cũng đã làm hư một cái kệ.
Sau khi thẩm phán nghe được vụ án, ông ấy hỏi cậu bé:
- Cháu có thật sự ăn cắp gì không?
- Cháu ăn cắp bánh mì, phô mai và làm hư cái kệ.
Cậu bé xấu hổ, cúi đầu xuống, tếp tục trả lời:
- Dạ đúng vậy.
Thẩm phán hỏi:
- Tại sao cháu lại ăn cắp?
Cậu bé trả lời:
- Vì nó cần thiết.
Thẩm phán lại hỏi:
- Sao Cháu không mua mà ăn cắp nó.
Cậu bé nói:
- Cháu không có tiền.
Thẩm phán nói:
- Cháu có thể xin tiền Cha mẹ.
Cậu bé nói:
- Cháu chỉ có Mẹ, bà ấy bị bệnh không có việc làm và Cháu ăn cắp bánh phô mai để cho Mẹ ăn.
Thẩm phán hỏi:
- Cháu không làm gì à? Cháu không có việc làm sao?
Cậu bé trả lời:
- Cháu làm việc ở tiệm rửa xe. Cháu nghỉ để chăm Mẹ bệnh nên bị đuổi việc.
Thẩm phán nói:
- Cháu không tìm kiếm thứ gì khác để làm việc nơi khác sao?
Sau cuộc trò chuyện với cậu bé kết thúc. Thẩm phán tuyên bố phán quyết:
Ăn cắp, đặc biệt là ăn cắp bánh mì là MỘT TỘI ÁC đáng xấu hổ. Và ở đây tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho tội ác này. Tất cả mọi người trong phòng xử án hôm nay, trong đó có Tôi, đều phải chịu trách nhiệm cho tội ác này. Do đó, ai đang hiện diện cũng bị phạt 10 Dollars, không ai đi ra khỏi đây mà không bị phạt 10 Dollars.
Thẩm phán lấy tờ tiền 10 Dollars từ túi áo ông ấy, lấy cây bút và bắt đầu ghi tên.
Ngoài ra, Tôi còn phạt 1000 Dollars Chủ cửa hàng vì đã giao một đứa trẻ đói bụng cho Cảnh sát. Nếu không đóng phạt trong vòng một giờ, cửa hàng sẽ bị đóng cửa.
Mọi người ở đây đều xin lỗi cậu bé và nộp phạt 10 Dollars.
Thẩm phán đã rời khỏi phòng xử án cùng với những giọt nước mắt của cậu bé. Sau khi nghe phán quyết, tất cả mọi người trong phòng án đã rơi nước mắt.
Tôi tự hỏi, liệu xã hội, hệ thống Tòa án của chúng ta có thể đưa ra một phán quyết như vậy không?
Thẩm phán nói thêm:
- Nếu một người bị bắt quả tang ăn cắp bánh mì, tất cả thành viên của Cộng đồng, Xã hội và
(dịch từ tuần báo Paris Match)

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2023

Hoa với rượu

 Thơ hay chi mà hay quá đi, hi hi. Thơ buồn mà sao vẫn ưng đọc. Copy về đây, giữ lại đây.....

Bài thơ: Hoa với rượu
Tác giả: Nguyễn Bính
________________________
Thấy rét, u tôi bọc lại mền,
hàng cất rượu ủ thêm men.
Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ,
Say cả tư mùa cho khách quen.
Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ, tôi,
Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi.
Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ,
Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi.
Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà,
Người ta bắt chước chị người ta!
Ra vườn nhặt những hoa cam rụng,
Về bỏ đầy nồi cất nước hoa.
Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy,
Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau.
Hí hửng bảo nhau: “Thơm đấy chứ!
Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”
Một tối nhà Nhi có giỗ thầy
Chị Nhi cho uống rượu cay cay,
Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa
Mặt đỏ lên rồi, chếnh choáng say.
Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài
Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai
Chị Nhi cứ chế làm sao ấy
Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười.
Chị Nhi thường nói với u tôi:
“- Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi”
U tôi liền đáp ngay như thật:
“- Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!”
Thuở ấy làm sao thật thái bình
Trai hiền bạn với gái đồng trinh
Đời say men rượu thơm hoa rụng
Tràn những ngây thơ ngập cảm tình...
*
Ấy thế mà rồi cách biệt nhau
Nhà Nhi không biết dọn đi đâu
Mình tôi giời bắt làm thi sĩ
Mẹ mất khi chưa kịp bạc đầu
Bỏ lại vườn cam bỏ mái gianh
Tôi đi dan díu với kinh thành
Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới
Chuốc mãi men say rượu ái tình
Rượu ái tình kia thành thuốc độc
Vườn trần theo bướm phấn hương bay
Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc!
Hoa hết thơm rồi, rượu hết say.
Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu
Ba bốn năm rồi năm sáu năm
Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại
Men nồng gạo nếp nước hoa cam.
Xa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi!
Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!
Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ
Mộng ngát, duyên lành cũng bỏ tôi.
*
Chắc ở nơi nào, dưới mái gianh,
Chị em Nhi vẫn sống yên lành,
Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán.
Hồn vẫn trong mà mộng vẫn xinh.
Ngày xưa còn bé, Nhi còn đẹp
Huống nữa giờ Nhi đã đến thì,
Tháng tháng, mươi mười lăm buổi chợ
Cho người thiên hạ phải say Nhi.
Xóm chị em Nhi ở mấy nhà?
Bến đò đông vắng? Chợ gần xa?
Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ?
Vườn có trồng cam, có nở hoa?
Mơ tưởng vu vơ, lòng dối lòng
Thực ra có phải thế này không:
Chị Nhi đã lấy chồng năm trước
Nhi đến năm sau lại lấy chồng.
*
Ước gì trên bước đường lưu lạc.
Một buổi chiều nào lạnh gió mưa
Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ
Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa.
Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó
Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu.
Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại
Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau.
Tôi kể: “U tôi đã mất rồi
Cửa nhà còn có một mình tôi...”
Nhi rằng: “Ngày trước u thường nói
Hai đứa mình trông đến đẹp đôi...
Chị em mới lấy chồng năm trước
Chồng chị trồng cam ở mé sông.
Em ở mình đây, nhà trống trải
Trăng vàng đầy ngõ, gió mênh mông...”
Như truyện Tương Như và Trác Thị
Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng
Vườn xuân trắng xoá hoa cam rụng
Tôi với em Nhi kết vợ chồng.
Rượu cất kỳ ngon, men ủ khéo
Say người thiên hạ, lại say nhau,
Chiều chiều hai đứa sang thăm chị
Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu.
Chao ơi! Là mộng hay là thực?
Là thực hay là mộng bấy lâu?
Hai đứa sống bằng hoa với rượu
Sống vào giời đất, sống cho nhau.
Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi
Hoa thừa, rượu ế, ấy tình tôi,
Xa rồi vườn cũ men hoa rụng
Gặp lại nhau chi, muộn mất rồi!
Huế, 1941
Nguồn:
1. Nguyễn Bính, Nước giếng thơi, NXB Hội Nhà văn, 1957
2. Thơ và giai thoại Nguyễn Bính, Vũ Nam, NXB Lao động, 1999