Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Cuối năm một chuyến

Một việc đột xuất, chỉ kịp về nhà gom vài thứ, thế là mình đi.
Năm ngoái cũng dịp này, mình đi, nhưng lần đó có kế hoạch trước.
Làm như năm nay có duyên với hướng đi này, 3 lần  liên tiếp, mỗi lần cách nhau hơn 1 tháng.
Nghe tiếng trò chuyện mình biết dãy ghế sau lưng mình có 2 phụ nữ và 1 người đàn ông, tay đàn ông có giọng nói nghe…dẻo dẻo, nghe cứ như anh ta đang đọc tiểu thuyết hay tập một đoạn thoại trong kịch bản không lấy gì hay ho cho lắm! Anh ta nói suốt, hầu như cả chuyến bay, mình đoán vậy vì khi nghe tiếp viên báo chuyến bay sắp kết thúc thì giọng người phụ nữ phía sau uể oải:
-         Em thấy hơi bị nhức đầu!
-         Oh, sorry, sorry, nhức đầu mà cứ phải nghe anh nói mãi. Sorry!
May mà mình cắm đầu vào cuốn sách, không thì cũng cùng chung số phận cô kia! :D
Quay sang người ngồi sát bên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, một chút bối rối, nhưng rất nhanh cậu ta trấn tĩnh.
-         Em có biết tại sao khi hạ cánh, những miếng ghép trên cánh máy bay lại mở ra không?
Chắc câu hỏi quá dễ với hắn, hắn giải thích ngắn gọn và ….rất là dân kỹ thuật.
Cái tật cứ hay hỏi ngu ngơ, nhiều lần bị quê độ. Lúc lấy hành lý, hông hiểu răng cậu ta nhiệt tình giúp mình, mà cái giỏ xách mình nhẹ hều, hí hí. Cái số mình kỳ cục.
Còn nhiều chuyện kỳ cục, cùi bắp nữa trong chuyến đi mà kể ra dị òm.
He he, thôi, coi như ghi lại để nhớ ngày, rồi mai mốt đọc lại thì chuyện kia ắt sẽ hiện về.
Giáng Sinh ấm áp.








Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

Đồng hồ

Nhà mình có 5 cái đồng hồ treo tường, chưa kể đồng hồ đeo tay và điện thoại, quanh mình là những thiết bị nhắc thời gian! Mà mỗi cái là mỗi giờ khác nhau, túm lại là không biết giờ nào là đúng, mà cũng chẳng biết trên đời dựa vào đâu để gọi là chuẩn?!
            Có lần, sáng mở mắt dậy, nhìn lên tường cuống cuồng, trễ! Bấm điện thoại, không sao!
Xuống dưới bếp, haizz, sớm!
Lên nhà trên, nhìn bên trái, trễ. Nhìn bên phải, sớm!
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, hông trễ! Ngồi lên xe, nhìn đồng hồ xe, sớm!
Cứ như vậy, cuộc sống mình hàng ngày qua đủ cung bậc.
Cách đây mấy ngày tụi hắn đồng loạt đứng, cứ làm như biểu tình đòi yêu sách chi đây.
Tra pin vào, một vài em tích tắc, nhưng có 2 em đơ ra. Nhưng tụi nó đều là quà tặng, mình không thể bỏ đi, bèn chở hết ra tiệm. Anh chủ tiệm cười:
- Thôi mua cái mới đi.
- Dạ, hông được.
Hôm qua, ghé lấy về, bất ngờ quá, em bằng gỗ được tuốt lại lung linh, hông nghĩ là của mình, mua thêm 1 cục máy để về tra cho em ở nhà vì lớn quá không mang đi được. Anh chủ tiệm đẹp đẹp, dễ thương hướng dẫn tử tế:
- Biết lắp hông, lắp kim giờ, phút rồi đến giây nghe. Làm hông được đem ra anh làm cho.
Bộ nhìn mặt mình kém tin tưởng lắm á.
Lúc tính tiền, anh ta cứ đòi bớt tiền cho mình, mình thì thấy ảnh tội, phải trả đúng chứ, thế mà nhất quyết hông chịu. Ôi, đàn ông, lạ quá đi thôi, lạ quá đi thôi! Hi hi.
Về nhà hì hục một hồi, kết quả là em í chạy hông nổi, đứng ngay cái giờ đi làm buổi sáng. Quái!
 Hông lẽ, lại gặp anh í lần nữa, để chứng mình cho việc ảnh nhìn nhận đúng về tay nghề mình?!

Ôi, đàn ông, ngộ quá đi thôi, ngộ quá đi thôi! :)

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

Tuần tàn

Đã lâu rồi, hôm nay mới có được 1 cuối tuần mà đầu óc không vướng víu chi về công việc, những công việc chán ngấy cứ gối từ tuần này qua tuần khác, mà cũng vì chán nên mình cứ lần khần chẳng muốn làm. Một tật xấu cố hữu không bỏ được.
Tuần này quyết nằm nhà, không tung tăng đâu  nữa, mớ sách cứ dày lên vì bịnh tham lam tha về, chọn 1 em có cái bìa khá ấn tượng, chắc lúc mua cũng vì cái bìa. Nằm dài trên giường tận hưởng sự thỏa mái rồi vừa ngủ, vừa đọc!
Sáng ra theo thói quen cứ 5 giờ đã dậy, nhưng lười bước xuống giường, cứ thế cuộn mình lại tiếp tục đọc, lại vừa đọc vừa ngủ. Chắc hông ai có kiểu đọc như mình. Lúc trước đọc 1 quyển sách là nghiêm túc lắm, ngồi vô bàn hẳn hoi, giờ thì ngày càng tỏ ra hư đốn! hi hi
Hai ngày, đồng hồ sinh học đảo lộn, thời gian chẳng nằm trong ý thức.
Nghe tiếng chó ăng ẳng ngoài ngõ, lại nổ ra cuộc chiến giành con cái. Đời thiệt khổ.
Lại sắp hết 1 năm.

Trời đất rộng đi lui rồi đi tới! :)