Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

Tháng 8

Nhoài người ra khỏi taxi, lôi đống hành lý xuống, mở khóa cổng, ào vô nhà, lăn ra giường và không dám rửa mặt, sợ tỉnh ngủ ra. Một giấc dài 5 tiếng đồng hồ, mở mắt ra đã là 5 giờ chiều. Khiếp, cho bõ những đêm thức,ngày căng thẳng, xa rời những thói quen hiện đại.
Khi nhận lời tham gia dự án, mình cứ nghĩ: thôi, đi đâu đó cho thay đổi không khí. Không như những dự án của Bộ kia, mấy chú này làm việc chuyên nghiệp hơn, tuân theo bộ tiêu chuẩn của chi chi đó, làm việc gần chết, trưa chỉ nghỉ được 1h, tối thức làm bài tập, sáng ra báo cáo trước hội đồng. Nằm một mình trong khách sạn mà đầu óc chẳng rảnh để mà nghĩ vẩn vơ, đúng là công việc là liều thuốc tốt nhất để làm sạch trí não. Rồi 2 tuần vất vả cũng qua, bù lại là niềm vui nhận quà sau mỗi bài báo cáo được cả lớp bỏ phiếu bình chọn là hay nhất. Kết thúc cả đợt là 1 bài thi đầy hồi hộp, trở lại cái thời học trò, đúng là  tâm lý thi cử không phân biệt tuổi tác. Hoàn thành bài thi, sau phần hội ý của thẩm định viên, người báo cáo được mời vào để nghe đánh giá, nhận xét. Thẩm định viên là một thầy đẹp trai hết biết. Haizz. Tự nhiên loanh quanh với mình cũng gần 10 phút về công việc hiện tại, về quê hương,…. Cũng may, đúng những điều mình biết, nói một hơi, có cơ hội nhìn thẳng vào mắt Thầy, hi hi. Nhận xét một chút về bài thi của mình và một nụ cười tạm biệt. Ôi chao, cái tội mê …trai đẹp cứ làm mình đến là khổ. :)
Bộ sưu tập chứng chỉ lại dày lên 1 tí, hi hi :)
3 ngày nay lại tiếp tục  đi học, hix. :D
Và sắp tới hứa hẹn những ngày… thở bằng miệng…
Tháng 6 mùa thi…..
Mình thì tháng 8 mùa đi…..
Đi và đi, hông biết sắp tới còn đi đâu nữa!

Món quà xinh xắn, làm mình vui cả ngày:

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Tàu

Đến Huế nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên đi bằng đường tàu lửa.
Đã lâu lắm rồi mới trở lại phương tiện giao thông này, sạch sẽ hơn, đúng giờ, nhân viên lịch sự hơn, nhưng vẫn chưa văn minh ở cái khoảng xử lý chất thải!
Qua khỏi ĐN, đường tàu chạy quanh co uốn lượn theo triền núi,  tầm mắt đón nhận mênh mang một màu xanh của biển, đẹp mê hồn. ĐN thấp thoáng ẩn hiện theo tốc độ của đoàn tàu, những tòa cao ốc xa xa nổi lên trên một phông tổng thể kiến trúc nhìn rất có hồn! Điểm trên nền trời là 3 quả banh trắng xóa trên đỉnh Sơn Trà, nơi mình cứ ước một lần đặt chân lên đó để kiểm chứng những truyền thuyết bí ẩn nghe được sau nhiều lần ngồi hóng chuyện người lớn thời mình còn bé tí.
Tiếc hùi hụi vì không đếm được tàu chui qua cả thảy bao nhiêu cái hầm, cũng tại cái tật lơ ngơ, mơ màng. Không biết ngày về có nhớ để đếm, mà cũng chưa biết có đi tàu nữa hay không! Hi hi. Cũng như ngày xưa bao nhiêu là lần ngược xuôi Sài Gòn, định bụng nhẩm tính thử xe chạy qua bao nhiêu cây cầu lớn nhỏ mà có làm được đâu. Cái tật hay nghĩ vớ vẩn, thắc mắc linh tinh, có lần hỏi anh bằng cách nào người ta có thể đo và đặt các cột mốc km? Anh giải thích rồi la mình “rảnh hì” :)
Mỗi lần tàu chui qua hầm là mình lại nhớ cái hình ảnh “mớm nho”. Lần đầu tiên đi SG là năm học lớp 8, người ta xếp cứ 2 băng ghế gỗ đối diện nhau, hành khách ngồi như trong quán cà phê, chỉ có điều không có cái bàn đặt ở giữa, không quen biết mà cứ phải ngồi nhìn nhau thì thiệt là ngán ngẩm, người này vô tình chạm vào mắt người kia thì đền lại 1 nụ cười xã giao lạt nhách! Ngồi trước mặt mình là 1 cặp đôi còn trẻ, trên tay người phụ nữ là một bịch nho. Cứ mỗi lần tàu chui qua hầm, trời đất tối sầm lâu lắc, hầm dài hun hút, có tiếng gì đó ở phía đối diện. Tai, mắt mình căng ra, họ ăn nho, nhưng mỗi người không tự dùng tay để bỏ nho vào miệng, Hi hi. Cho đến bây giờ cái đầu hậu đậu của mình chuyện gì cũng hay quên, nhưng chuyện đó tuyệt nhiên cứ rành rành ra đó. Hình ảnh tạm gọi là “sex” đầu tiên mục sở thị của mình là vậy! Sớm quá! Hi hi.

Haizz, hông linh tinh nữa, làm việc, rồi ngủ. Lần này không lang thang ngoài kia nữa. Thèm về quá. :)

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2015

Nắng

Nhà đang mát rượi nhờ cái giàn hoa trước sân, bước vô nhà cứ như ở Đà Lạt, hi hi.
Đùng 1 cái," chiều chủ nhật buồn" nổi hứng nói với hàng xóm:
- Muốn chặt quách cái cây trước ngõ
 Hông ngờ, vợ chồng anh ta nhiệt tình quá cỡ, vác rựa  sang chặt luôn
- Còn cái giàn hoa có giỡ luôn cho sáng hông, nhìn nhà âm u quá,
- Uhm, giỡ thì giỡ, cho sáng sủa, coi thử có chi  dzui hông.
Thế là vung dao, 15 phút sau cái giàn "hoa giống như tim vỡ" í nằm la liệt dưới đất.
Chồng phá, vợ phụ mình kéo quăng xe rác, thiệt là 1 cặp hàng xóm ít có, hi hi :)
Trời đổ cơn mưa to, chẳng biết ổng khóc chuyện chi.
Mấy ngày ni nắng chói chang, tiếc ngẩn ngơ cái ẩm ướt Đà Lạt hôm nào, thương mấy chậu hoa dưới giàn, phải chịu đựng cái nắng, lá bị nám hết trơn.


Nắng ơi là nắng, khùng ơi là khùng:


Còn đâu "hoa giống như tim vỡ, em sợ tình ta cũng vỡ thôi", hu hu:

Haizz, hông có cái dại nào giống dại nào, Mình, thiệt khó đỡ. :)
Nắng!
Hy vọng còn cái gốc bự, mai mốt hắn lại bò lên, Ơ mà lâu lắm lắm, Ngóng!