Một món quà dễ thương mà cậu bé dành cho nó. Thấm thoát mà đã 20 năm, những ngày đầu sau khi ra trường, ngoài thời gian đi làm chính, nó đăng ký làm việc ở đây, nơi có các em, những cô bé, cậu bé với mảnh đời bất hạnh. Ký ức hiện về với bao kỷ niệm ấm áp, những tình cảm yêu thương của anh chị em trong gia đình mái ấm, cố gắng bù đắp cho các em với tất cả những gì có thể. Nhớ lắm những mùa Giáng Sinh đem tiếng hát, nụ cười đi khắp nơi.
Ngày đó, nó đảm trách những khóa học ngắn, dạy cho các em những kỹ năng cơ bản nhất làm vốn liếng cho cuộc mưu sinh dài hơi phía trước. Hôm ấy, kết thúc khóa học, cậu bé nhỏ nhất lớp, người ốm yếu, tay cầm khư khư một vật, rụt rè đến bên nó: " Cô ơi, em tặng Cô nè!" rồi cậu chạy mất, đón món quà còn ấm hơi tay từ cậu bé, nó rưng rưng.
Cứ ước một ngày gặp lại được hết mấy em, Trung tâm bay giờ cũng đã dời đi nơi khác, Sài Gòn rộng lớn, biết bao giờ mình lại gặp được nhau? Tụi nhỏ bây giờ chắc đã đùm đề con cái, hy vọng các em cũng tự thay đổi được số phận mình.
Cám ơn các em, những tháng ngày thiệt đẹp.