Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

Món quà cuối năm

           Sáng nay mở tủ sách, tình cờ thấy cái anh nầy:


           Một món quà dễ thương mà cậu bé dành cho nó. Thấm thoát mà đã 20 năm, những ngày đầu sau khi ra trường, ngoài thời gian đi làm chính, nó đăng ký làm việc ở đây, nơi có các em, những cô bé, cậu bé với mảnh đời bất hạnh. Ký ức hiện về với bao kỷ niệm ấm áp, những tình cảm yêu thương của anh chị em trong gia đình mái ấm, cố gắng bù đắp cho các em với tất cả những gì có thể. Nhớ lắm những mùa Giáng Sinh đem tiếng hát, nụ cười  đi khắp nơi.
        Ngày đó, nó đảm trách những khóa học ngắn, dạy cho các em những kỹ năng cơ bản nhất làm vốn liếng cho cuộc mưu sinh dài hơi phía trước. Hôm ấy, kết thúc khóa học, cậu bé nhỏ nhất lớp, người ốm yếu, tay cầm khư khư một vật, rụt rè đến bên nó: " Cô ơi, em tặng Cô nè!" rồi cậu chạy mất, đón món quà còn ấm hơi tay từ cậu bé, nó rưng rưng. 
          Cứ ước một ngày gặp lại được hết mấy em, Trung tâm bay giờ cũng đã dời đi nơi khác, Sài Gòn rộng lớn, biết bao giờ mình lại gặp được nhau? Tụi nhỏ bây giờ chắc đã đùm đề con cái, hy vọng các em cũng tự thay đổi được số phận mình.
Cám ơn các em, những tháng ngày thiệt đẹp.

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2018

Ví dù...

Lang thang, nó gặp 'hắn" với mấy câu thơ gọi là gợi nhớ:

Minh khúc, 89, Nguyễn Tất Nhiên

ví dù lá đỏ đường xưa
ngoài hiên những nụ tình chưa muốn tàn

ví dù tóc gọi thời gian
ngàn mây phiêu lãng cũng cần suối sông

ví dù gối đã lìa chăn
thì chăn gối cũng bao lần với nhau

ví dù trước đã lìa sau
thì sau trước trước sau sao vẫn là
ai gieo tiếng dữ rồi ra
lược gương nhau nhé tình ta với mình!

Nghe hay hay  hì :)



Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018

Banh

Tự nhiên nó lại đến cái nơi mà tại thời điểm đó nhiều người đàn ông muốn đến,
Chẳng phải tín đồ của môn đá banh, nên cũng không quan tâm lắm, nhưng chiều đó xong việc, thấy phố phường rộn ràng quá, nó nổi hứng, đặt Grab, sau một hồi giá cước nhảy lambada, nó cũng okie, sân Mỹ Đình thẳng tiến. Ôi, người đâu mà khủng khiếp, tràn ngập một màu đỏ, nóng cả đầu, hoa cả mắt

Khi mà tỉ số 2:0 nghiêng về nước Việt, thì nó quyết định thoát khỏi biển người, về thôi, trước khi còn quá muộn
đêm ấy, cái thành phố đó không ngủ
nằm nghe tiếng xe gầm rú ngoài đường, nó thấy quyết định của mình là quá đúng!
Bữa đó mà cũng máu me đến cùng thì hông biết bi chừ nó còn ngồi đây hông!? Khiếp!