Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

Đi

Thình lình là đi, chẳng tính trước, leo lên mây

rồi trở lại, hồi đó chưa có anh này

sông vẫn nặng phù sa

mà lòng người dường như có khác, đường nhiều hơn, cầu nhiều hơn, nơi đây ai còn mua bán, thảng thấy man mác buồn

không biết người ta đang xây những gì, có giúp người dân bớt đi nghèo khó

đó đây hiển hiện 1 nền văn hóa  của quan hệ gọi là môi răng!


nhà cổ Tây Đô

Hông biết sắp tới chập mạch đi đâu nữa đây, hi hi :)

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Tự giác

Chiều, đi làm về, đến ngã tư đèn đỏ, như mọi lần, mọi người đều dừng đúng vạch trắng, nhưng sao lần này một dãy xe dừng cách vạch 2m, nhìn lại thì toàn cánh đàn ông, con trai. Lấy làm lạ, nhích lên một chút, thì phát hiện ra, ngay vạch phía trước là 2 em xinh tươi, váy ngắn nõn nà!!!!
Mọi việc đã rõ! Mình có nên đề xuất Bộ GTVT bỏ hết mấy cái trụ đèn xanh, đèn đỏ vô tri vô giác thay vào đó là mỗi ngã tư là mấy em chân dài đứng điều khiển. Hi hi :)

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

Em

Một tin nhắn, thế là chúng mình gặp nhau. Từ ảo bước ra đời thực, vừa thật gần, vừa xa xôi J
Mưa rả rích, quán chỉ có 2 chị em, cứ rỉ rả trò chuyện. Nhờ em mà mình biết mấy cảnh quay trong phim Cô gái đến từ hôm qua là trường em, là nhà chú, bác em. Cảnh quê mình dzô phim dễ thương chết đi được. Cái cây đa, mà bà nội kể ngày xưa mỗi bận đi ngang trời xẩm tối là nghe tiếng khóc trên ngọn cây. Chừ dzô phim nó lung linh quá chừng.

Em nhẹ nhàng, dễ thương và duyên dáng, như cái tên em, như những câu chữ em dùng.!
Hôm nay, mở tủ áo quần, mùi thơm nhè nhẹ, giật mình, nhớ đến em, món quà đáng yêu mà em tặng. Cám ơn em, ngọt ngào hương quế…. :)
:)