Thứ Hai, 30 tháng 11, 2015

Sân khấu

Sáng qua chủ nhật được mời cà phê, sau một hồi chán chê trò chuyện, cả hội sáng kiến ra cái vụ đi coi bói. Ông thầy bói không trẻ, không già, nói như Bà nhập. Mỗi đứa đều nhận 1 câu hỏi:
-   Đi vu vơ rồi ghé vô coi chứ ở nhà đâu có ý định đi coi bói hả?
Đứa nào đứa nấy lé mắt!
Đến lượt mình, rút 2 lá bài xong, Thầy phán:
-   Con ơi, con làm ra bao nhiêu tiền con cho người ta mượn hết vậy con, già trẻ lớn bé chi hễ ai mượn con cũng đưa, có lúc trong túi còn bao nhiêu dốc hết cho mượn, rồi mình hông có mà tiêu. Cái tính chi kỳ vậy hả con. Có người hông trả rồi ngồi đó khóc con hì. Còn tình cảm thì con tin người quá đó nghen, người ta nói chi con cũng tin, như sân khấu thôi, họ diễn đã rồi sân khấu còn mình con. Con lớn mà tính còn y trẻ con, lời nói không để ý, đôi lúc làm mích lòng người ta.
Ha ha. Cái ông Thầy này, nói dzui quá đi, thì xưa nay, sân khấu vẫn là nơi tái hiện trò đời, cuộc đời là tổng hợp những vở diễn, có vở dài, vở ngắn, chỉ có điều những người diễn viên có thực sự sống hết mình với những nhân vật hay không. Con có còn lại một mình thì con vẫn tin những người bạn diễn không tự đánh lừa cảm xúc bản thân, bởi con nghĩ  họ vẫn còn có nhân tính.
Xưa nay mình chẳng tin vào chuyện bói toán, mà hôm qua nay cứ  ngẫm nghĩ những lời ông thầy này, cũng có điều có lý. Nhứt là cái dzụ cho mượn tiền. Hix. :)

Là lá la. :) :)

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

Mùa đông của...bà già thân yêu

Sáng thức dậy, mở cửa sau, vươn vai chào một ngày mới và chọc bà già cửa sau vài câu. Hông ngờ bà nói một câu cứ như thơ “Con ơi  năm này không có mùa đông”. Ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, hứa hẹn một ngày nắng. lòng mình chùng xuống, vẫn nhớ lơ ngơ không khí ẩm ướt của những ngày năm trước. Mặc dù cũng không thích lắm mùa đông ảm đạm, nhưng vẫn ngẩn ngơ ngày cũ, lòng người quả mấy cho vừa! :)
Bao nhiêu nàng may áo ấm nhưng nào đã có dịp để xon xen. Có lẽ năm nay rét Nàng Bân đến sớm.
Lại nghe hàng xóm mở nhạc: 
Xưa hun em 1 lần rồi đau lưng cả tháng! :) :)

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Đánh bắt xa bờ

Kết thúc những tháng ngày bận rộn, mệt mỏi. Dân trong nghề gọi là “đánh bắt xa bờ”. Hi hi
Nhiều lúc cứ ước gì một ngày là 48 giờ thì mới làm hết việc. Mắt sâu như cái giếng. Hix. 
Rốt cuộc rồi cũng xong.
Ngán nhất là mấy tuần sắp tới, học cái khỉ gió gì đâu, ghét pà cố.


Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Ngày 11 tháng 20!

Chuông điện thoại reo, về nhà, mình lười biếng nghe điện thoại trừ những người quen, nhìn một dãy số không có tên. Giờ này....???
- Dạ?
- Cô đây, Cô H.
- Ui,...........
- Cô gặp T, và nhờ đó cô có số của em.....

Ôi, vô cùng có lỗi, học trò như em thiệt là quá đáng. Ngày tháng cứ trôi, và đôi khi trong bộ óc  lơ mơ của mình vẫn còn những hình ảnh thân yêu, nhưng nhớ cũng chỉ là nhớ. Không ngờ Cô giáo đáng kính hơn mình, cô nhớ và thực hiện nỗi nhớ ấy bằng cuộc tìm kiếm, và kết quả là Cô thành công! Sau bao nhiêu là năm.

Cô ơi, Em vô cùng xin lỗi Cô,
Tháng này có một ngày, người ta dành ra để mọi người nhớ về nghề giáo. Cô đã làm ngược lại!

Chờ tiếng tút tút, biết rằng bên kia Cô đã tắt máy. Mình ngồi thừ ra một lúc, cảm động.
Em xin hẹn Cô một ngày không xa, Cô trò mình gặp lại.
Một trò em hậu đậu của Cô.