Lúc bắt đầu biết đọc sách, trong kho sách nhà mình, truyện dài kỳ hấp
dẫn mình đầu tiên đó là Thạch Bích Sơn được đăng trên tạp chí Thằng Bờm.. Chuyện
kể về cậu bé bị bỏ rơi trong rừng, được nai mẹ đem về nuôi cùng với con của
mình, cậu lớn lên giữa muôn thú trong rừng, được chúng yêu thương, che chở. Rồi
một ngày nai mẹ bỏ đi theo tiếng gọi tình yêu khác, cậu bé không cô đơn, cậu
được bầy khỉ cho nhập bọn, lang thang khắp chốn, một hôm lạc vào một bộ tộc
trong rừng sâu, cậu nhận ra, dáng hình của mình giống họ. Đồng loại của mình
sao? Chỉ có điều, họ nói thứ tiếng mà cậu chưa bao giờ được học.
Mình đã đọc say sưa hết tập này đến tập khác, nhưng đoạn kết thì vẫn
chẳng bao giờ đọc được, bởi không biết Ba mua thiếu, hay nhà xuất bản ngừng
hoạt động do cuộc đình chiến.
Dấu hỏi về đoạn kết câu chuyện đầu tiên mình đọc vẫn còn mãi trong đầu theo
tháng năm, cho đến hôm qua, theo lựa chọn của 2 bạn cháu, mình đã xem phim Cậu
bé rừng xanh ở rạp.
The Jungle Book kể về chuyến phiêu lưu của Mowgli (do cậu bé gốc Ấn Neel
Sethi thủ vai) trong khu rừng già Ấn độ, phải công nhận công nghệ làm phim tuyệt
vời của Mỹ, toàn bộ phim được đóng trong phim trường, quá hoành tráng và hấp
dẫn. Bác gấu Baloo vô cùng đáng yêu, vẫn
cao hứng hát hò vui nhộn, một lần Mowgli đem bài kệ của đàn sói đã nuôi dưỡng
mình ra đọc, bị bác gấu chọc quê:
-
Cậu ơi, đó không
phải là nhạc, mà là tuyên truyền.
Hi hi.:)
Cậu đã gặp biết bao nguy hiểm trong cuộc hành trình rời khỏi chốn dung
thân của bầy sói, bởi lời tuyên bố hung dữ của tên hổ Shere Khan: sẽ tiêu diệt
con người, vì mối thâm thù với cha cậu. Quá nhiều tình tiết đáng yêu và hồi
hộp. Cuối cùng bằng trí thông mình của con người, cậu bé rừng xanh đã chiến
thắng con hổ ác độc, cậu lại sống hòa bình với những người bạn thú yêu thương.
Cậu đã được muôn thú suy tôn: Lần đầu tiên một sinh vật duy nhất không có bầy
đàn, nhưng đã tập hợp được cả sức mạnh của muôn loài bằng trí thông minh, lòng dũng cảm và trái tim nhân hậu.
Cuối cùng thì mình cũng thỏa mãn, mặc dù câu chuyện phim có khác câu
chuyện đọc ngày nào chút ít.
Ngày hôm
sau, tiếp nối câu chuyện trong phim, mình lạc vào rừng thiệt, cứ men theo bờ
suối, mình mất dấu ông anh, kêu tên ảnh, mà nghe núi rừng vọng lại. Một buổi
trưa trong rừng vắng:
:)
Núi non soi bóng:
qua những đồng sen lớn, 1 tháng nữa thôi, sen sẽ nở khắp đồng thơm ngát:
suối đẹp giữa rừng hoang:
Suýt chút nữa, mình đã thành bà cô rừng xanh, Hi hi :)
Dễ thương lắm.
Trả lờiXóaDạ, em cám ơn chị. Hi hi :)
XóaThăm tunrua và đọc bài viết của em!
Trả lờiXóaHi hi,cám ơn anh. Đọc thôi, hổng í kiến í cò chi á Sỏi? :)
XóaAnh có một ý kiến ...Giá ngày ấy em lạc trong rừng thì chắc bây giờ sẽ có blogerr Lan rừng , hay gấu , hay hổ báo gì đó chứ không phải tunrua (Mà tunrua là cái gì ta?)
Trả lờiXóaVà ngày ấy lạc trong rừng thì giờ bọn đàn ông nói chung chắc bớt khổ hơn ...Há há!
Hic, tại anh Sỏi chưa biết nghĩa "tunrua" thôi, hổ, báo, gấu cũng tôn tunrua làm sư phụ. Hix.:)
XóaMà em có làm khổ ai đâu, oan cho em! :)