Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Hồn thơ

Mình không biết ông, chỉ nghe thơ ông từ chú, giọng ngâm buồn, đầy cảm xúc những bài thơ của ông. Thy sỹ Hoài Khanh. Cuộc đời ông cũng buồn như thơ ông, phải chăng vì vậy mà nhiều người sợ không dám lấy vợ!!!???
Rất thích những câu trong Ngồi lại bên cầu, nhớ có một lần mình đã từng nhắc đến.
Bài Nước mắt, đúng là đẫm ướt:

Nước Mắt

Tác giả: Hoài Khanh
đã chết mùa thu em biết chưa 
anh không khóc nữa để mong chờ 
buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ 
rưng rức đâu từ vạn cổ sơ 

ngàn năm rồi chỉ một quê hương 
một tấm lòng thơ ứa đoạn trường 
em có bao giờ quên nhắc lại 
cho lòng ta lạnh xuống phong sương 

nằm đây nắng đã vạn lần lên 
trong tiếng ve đau gió bập bềnh 
trong mắt những người tâm sự ấy 
mây ngàn năm cũ bay lênh đênh 

ta biết em buồn như chính ta 
cùng trong gai góc ước vòng hoa 
trái tim nhỏ quá đôi dòng máu 
hồn khép nghìn thu lệ vẫn nhòa 

hai đứa đi hoài đã nhớ thương 
đêm đêm thù ghét những canh trường 
em nhìn để lạnh trăng đầu núi 
ta khóc cho hồn rợn máu xương 

thành phố như không có một người 
ta lầm lũi tựa áng mây trôi 
chơi vơi trong tháng ngày hư ảo 
xiềng xích nào giam một kiếp người

Trông Theo
( thơ HK)
Bến sông này bến sông này
Trăng khuya lạnh xuống hàng cây gục đầu
Người xưa giờ biết về đâu
Này trăng gió cũ này câu giã từ
Lối đi vàng nhạt mùa thu
Nghe lau lách động niềm u uẩn buồn
Mắt người mang cả quê hương
Lòng ta mang cả đoạn trường tháng năm
Bến sông này gió trăng còn
Mênh mang vị cũ nghe buồn lay bay
Tưỡng chừng như chặt bàn tay
Ta ôm vũ trụ tràn đầy mà mơ
Nhưng khi đã biết tình cờ
Thỳ hai thứ tóc đã mờ giấc xưa
Người ơi còn lại những gì
Mai sau nếu chút tình si úa tàn .
HK

Ngày 23, giật mình khi một cô quen đăng thơ ông kèm theo lời đưa tiễn.
Vậy là Mây của trời, và gió lại mang đi.......
Vĩnh biệt ông, mong một bầu trời tươi sáng ở nơi xa.Nếu có kiếp sau, mong rằng ông sẽ vui hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét