Cô là mẹ của cậu bạn, là vợ của một thầy thời tiểu học. Thầy
hiền như “ viên phấn”, đùng một cái thầy bỏ đi tu. Nhiều lúc mình nghĩ không biết
bằng cách nào cô nuôi nổi 7 người con ăn
học vào cái thời buổi khó khăn ấy, hết ngoài đồng, rồi chạy chợ, lưng cô còng
theo năm tháng. Cả một đời lặn lội vì chồng con, hết nuôi con, rồi giữ cháu, cứ
nghĩ cô thảnh thơi cuối đời với mấy anh chị nơi xa. Khổ thay thầy đổ bịnh, nhà
chùa không ai săn sóc, vậy là lại về với gia đình, cô đem thầy về quê chăm, thầy
mất, 1 năm sau cô phát bệnh. Những ngày cuối yếu đi. Cô muốn trở về!
1.000km,
Phải chi gắn cánh quạt máy bay vào được chiếc xe cứu thương
để 30 phút sau là cô được thấy xóm giềng, thấy ruộng đồng quen thuộc thuở cơ
hàn.
Chút tàn hơi sao chịu nổi những cú xóc đường dài, còn 200km,
rồi 100km, ... cô lịm dần, lịm dần, cuối
cùng thì cũng nằm được trong căn nhà xưa cũ, và trút hơi thở cuối cùng.
Sẽ thương nhớ cô hoài,
quý cái tình mỗi lần cùng cô trò chuyện.
Đưa tang cô trên con đường quen thuộc, mưa tầm tã, sợi ngắn,
sợi dài.
Thôi thì mượn bài thơ cụ Tú Xương để khóc cô:
Quanh năm buôn bán ở
mom sông,
Nuôi đủ năm con với
một chồng.
Lặn lội thân cò khi
quãng vắng,
Eo sèo mặt nước buổi
đò đông.
Một duyên hai nợ âu
đành phận,
Năm nắng mười mưa dám
quản công.
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc,
Có chồng hờ hững cũng
như không.
Cầu mong nơi ấy cô
bình yên.
Mình. Cũng đã trở về, nhưng chưa biết khi nào đi! :D
Buồn quá chị ơi!
Trả lờiXóaChuyện tử sinh mà :)
XóaĐời không đãi ngộ người hiền.
Trả lờiXóaDạ, cô cực hoài.
XóaGửi em cái "Gió Bấc mưa phùn, tháng Mười miền bắc", chữ trong Thương nhớ Mười Hai của Vũ Bằng.
Trả lờiXóa.
Chúc Thúy vui, những gì em viết cũng buồn.
Dạ, em cám ơn Thầy, em luôn vui. Văn em ngược với người Thầy ạ. Hi hi. :)
Xóa