Mình biết đến món này không phải
từ cái nơi nổi tiếng ở quê mình, mà từ
Sài Gòn, nhớ những ngày giáp tết, Sài Gòn se se lạnh, đi ngang ngã tư NVĐ mình phải ghé
lại chiếc xe nhỏ, nơi hai mẹ con một bà già bán món chè mà mình ưa thích: chí
mè phủ. Cậu con trai lúc đó trạc tuổi mình, hiền lành, nhanh nhẹn, chén chè bốc khói trên tay cậu, hết bàn này đến bàn kia, những dãy bàn thấp nhỏ đặt dọc một
góc vỉa hè, hai mẹ con thoăn thoắt từ chập choạng tối đến gần khuya.
Chí mè phủ, hay xíu mà là cùng một tên gọi cho món chè mè đen.
Nghe cái tên là đã biết ngay
nguồn cội! Lúc đó, ăn vì thích, sau này mới biết món chè mè đen bổ dưỡng vô cùng, đặc biệt là
giúp lâu già, làm đẹp da, mượt tóc, he he. :)
Mình cũng biết nấu món chè này,
vì chưa được nếm của ông già phố cổ, nên mình chỉ so sánh được với những chén
chè của hai mẹ con bà già ngày cũ, cũng thơm, cũng ngon và hấp dẫn không kém. Hi
hi
Cũng đôi lần thất bại vì cái máy
xay sinh tố, nhưng từ ngày phát hiện
trong của “gia bảo” nội để lại có anh này thì việc nấu chè của mình thành công
rực rỡ :)
Tuần nào cũng nấu, ăn không ngán,
và khi ăn luôn nghĩ đến tác dụng của nó nên càng bội phần phấn chấn. Hic :)
Hèn chi tóc đen ghê, he he. Em nhớ đọc trong sách là "chí mà phù" thì phải?! Hình như của người Tàu.
Trả lờiXóaĐúng rồi, cứ nói theo thói quen, chị cũng phân vân, chí mà phủ hợp lý hơn, không nửa Ta nửa Tàu phải hông, hi hi :)
Xóa