Một lần đọc đâu đó một bài báo nói về nét hấp dẫn của
những chợ quê trong mắt du khách nước
ngoài. Mình kiểm chứng điều đó ngay ở làng quê của mình. Bên gốc một cây đa to,
những cái lều tranh mộc mạc, những người dân quê chân chất, hồn hậu, mớ rau, trái
mướp, con gà,....
Cái cây đa to trong ký ức của mình là có con ma áo trắng rũ mái tóc dài hát ru con khi trời chạng vạng, mỗi lần nội giận nhau, nỗi sợ con ma cũng không lấn át được sự hờn dỗi trong lòng, bà xách nón bỏ về nhà ba mẹ đẻ :D
Nhiều lần đi chợ nhìn thấy những
anh tây, chị đầm lia máy ảnh liên tục, hông biết họ đang nghĩ gì, ngỡ ngàng
trước cái cảnh nghèo hiếm thấy, hay mê mẩn cái hồn quê Việt?! Chắc họ phải rất
thích mới từ bỏ đi con đường nhựa láng cóng bên kia, mà chọn con đường làng
ngoằn nghèo qua bờ sông, dọc bờ ruộng và
ngang cái chợ làng. :)
Mình thì hoài cổ, mỗi lần có dịp
là cứ muốn đến đó, đơn giản là để được nhìn lại những khuôn mặt thân quen từ
thuở nhỏ, để thấy thời gian in dấu trên mỗi phận người, để nghe lòng mình nao
nao “chị nhớ em lắm, chị hỏi thăm em hoài”
Hôm rồi đi qua, mái tranh đã được
thay bằng tôn xi- măng, mỗi cái lều cột tre được thay bằng những cột và bệ xi
măng, chợ mới hơn xưa một chút, và hồn cũ bay đi ít nhiều. Hông biết nó mới tự
bao giờ....
Chợ là hồn quê ta vậy.
Trả lờiXóaCụ Trần Quốc Vượng nói: Chợ là dạ dày của làng
Dạ, mong rằng cái dạ dày khỏe mạnh, không bị viêm nhiễm, hi hi :)
XóaNgười cũng lạ, mong muốn đời sống khấm khá hơn, tiện nghi hơn nhưng cứ tiếc khi những mộc mạc đơn sơ xưa cũ "bị" thay thế bởi cầu kỳ hiện đại. Em cũng thường hay sợ những quê mùa dân dã một ngày không còn nữa :(
Trả lờiXóaHic, chị ngoại hạng mà, hoài cổ! :)
XóaEm cũng có suy nghĩ như Cô nhỏ rứa đó.
Trả lờiXóa:) :)
Xóa