Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Dại

Bắt đầu từ một lời rủ rê bâng quơ, và một quyết định bốc đồng trong tích tắc, mình tham gia khóa học. Trải qua những tháng ngày mệt mỏi, căng thẳng và không ít lần muốn bỏ cuộc, cuối cùng rồi cũng xong.
 Đúng là đời mình, không có cái dại nào giống cái dại nào!!!!!

Hông biết sắp đến còn dại dột chuyện gì nữa không. Hi hi :)
(Net)


Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Đừng can thiệp

Sáng nay em kể chuyện nuôi gà, mẹ gà ấp 7 cái trứng, lần lượt 6 chú gà con xinh xắn chui ra khỏi vỏ. Em chờ miết hông thấy chú gà cuối cùng ra đời, nghĩ bụng chắc chú ấy không biết cách chui ra, nên em quyết định giúp đỡ bằng cách đục lỗ cho gà chui ra. Chú gà út ra được, nhưng đến chiều thì chú lặng lẽ rời cõi đời. Em buồn xót xa chẳng hiểu vì sao gà con chết, nhưng Ba em thì biết:
- Con à, khi gà đủ lớn, đủ sức chống chịu với môi trường, tự khắc nó sẽ biết cách ra đời. Con giúp nó, nhưng không biết là nó còn yếu, làm sao chịu nổi sự thay đổi bên ngoài cái vỏ bọc ấy!
Haizz, lòng tốt của em không đúng cách rồi! :D

(hình mượn :D)

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Hoài cổ


Mua vì thích ăn rau này:

Nhưng lý do chính nằm ở đây:


Dễ thương quá với cái bọc lá chuối bên ngoài. Nhớ ngày xưa, cái thời mấy chị hàng xén, hàng rau ở chợ chưa dùng bao nylon,một trong những bạn hàng của họ là bà dì nhà  mình, người chuyên cung cấp cả gánh lá ráy, lá chuối mỗi ngày. :)
Đi chợ về, gấp hết mấy bạn lá chuối lại cho gọn, bỏ xuống cái  hố sau nhà, mấy bữa sau lá khô, rồi tiêu vào đất. Nhẹ nhàng :)

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Cô lữ

Mượn cái từ của em khi nhắn tin cho mình lúc biết được mình đang lang bạt cả ngày mà cũng chưa về được cái nơi mình cần về! :)
Chắc mình tâm thần thiệt khi chon cái ngày này, Tết Đoan Ngọ, để quay về. Không một chuyến xe nào khởi hành, có lẽ  ít khách quá, nên chủ xe hủy một vài khách hẹn. Đã lỡ lọ mọ dậy từ 4h30 sáng để đến điểm hẹn mà hông lẽ quay về, một em quen cho số xe, mình quyết định chọn đi đường vòng, vì lộ trình của hãng xe này không đi qua nhà mình. Uhm, thì đi, sau một hồi nghe tên tài xế phân tích này nọ.
Đúng ra anh ta chở mình đến bến, rồi mình tự bắt xe về, nhưng anh ta tử tế, dọc đường rừng, gặp ngay chiếc xe bus đúng tuyến mình về, anh ta hỏi kỹ tài xế xe bus, và cho mình xuống. Haizz, vắng, nắng và nóng, mình ngồi đó chờ giờ xe khởi hành.Tài, và phụ xe hỏi thăm đủ chuyện, rồi an ủi, chỉ có hơn 30 ngàn mà em có thể tham quan qua hết các vùng nổi tiếng đánh Mỹ, hi hi, cũng vui, vui nhất là cái vụ, để anh bật máy lạnh giữ gìn sức khỏe cho em về nhà với ông xã. Hix :) Tào lao hết sức.
Cuối cùng thì cũng về đến nhà sau gần 12 giờ như dân đi du lịch bụi, chuyển hết xe này đến xe khác.
Một ngày của 1 năm đáng nhớ.

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Người đến rồi đi.

Tối nay đi bộ, và ngẫu hứng ghé nhà bà, gần nhà xa ngõ, cứ mở cửa sau là nói chuyện với nhau hàng ngày, nên đâu cần phải đến thăm nhau!
-         Con đi chơi hay có chuyện chi?
-         Con đi bộ ngang qua thôi.
Hai bà cháu chuyện trò linh tinh, tự nhiên thèm nằm dài trên cái giường bà đang ngồi, bà lật đật đi lấy gối. Haizz, thấy mình bé lại tí ti, y như ngày xưa  tối tối nằm chơi, rồi ngủ quên, để  mẹ phải ôm vô giường ngủ tiếp!
-         2 tháng nữa bà xa con.
-         Á, bà đi đâu chơi ah?
-         Bà qua ở với con gái
-         Ui!
Mình ngồi bật dậy.
- Bà!
Nghe tắc nghẹn, không nói được gì nữa. Bất giác nén 1 tiếng thở dài, cũng phải thôi, bà đã già rồi, lại hay đau yếu, cô con gái lo lắng là phải đạo!.
Số mình là gì vậy ta???!!! :(
Mượn mấy câu trong một bài bên blog của chị Tám làm đoạn kết vậy. Haizz
......
 Người đến ri đi.
 Năm tháng trôi qua
 Cuc đi vn tiếp tc.

[1] Dch t bài thơ The Hermit ca nhà thơ Trung Quc Hsu Pen (Richard Lewis dch sang tiếng Anh)