Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Chuột

Chiều nào đi làm về sớm mình cũng hay ngồi trước thềm nhà nhìn tụi nhỏ hàng xóm chạy nhảy trước đường, hay chỉ đơn thuần là ngồi đó nhìn trời mây, các thứ...
Hôm qua thấy một con chuột cống to bự cốc chạy qua chạy lại, nhìn bộ lông coi bộ ông chuột này đã già, mình vốn sợ mấy con chuột cống, vậy mà ngay trước cổng nhà mình lại có một chốn cho lão í trú thân!
Ngồi nghĩ vơ vẩn, có khi nào ông í bò vô nhà mình, lần mò chỗ nọ chỗ kia. Eo ôi, cứ nghĩ cái bộ chân í lên bếp, lên tủ, lên giường ngủ của mình, kinh! Haizz, thôi, không dám nghĩ tiếp.
Sáng nay dắt xe đi làm, ra khỏi cổng, nhìn xuống đất, Ui, ông chuột nằm chỏng chơ. Hông biết vì sao ông í qua đời, nhìn kỹ cũng không thấy thương tích gì, hay tuổi cao sức yếu?; hay ai đó đã ban cho ông ân huệ một miếng ngon cuối cùng?!
Uhm, dù sao thì ông í cũng đã mất rồi, nằm trơ bên lề đường, Đúng ra mình phải đem ông í ra thùng rác, nhưng mà mình sợ quá, làm sao có thể sờ vào thân thể ông í, dù có mang bao tay! Chắc chết mất!
Thôi thì làm lơ! (Thật đáng hổ thẹn)
Hy vọng anh hàng  xóm sẽ giúp mình! Hi hi.
Chạy xe đi mà lòng áy náy lắm lắm.
Trưa về,  ông í không còn nằm đó nữa. Lòng thầm cám ơn anh hàng xóm!
Mình đã đẩy một việc mình không dám làm cho người khác rồi, xấu thiệt. Nhưng mà mình không thể vượt qua được nỗi sợ hãi thường niên ấy.
Ây da, buồn cho chuột, cho mình!

Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013

Tình cũ

Có tiếng  xe dừng, mình thoáng nhìn ra ngõ, 2 người khách lạ.
Uhm, không quen!  Lùi về nhà sau lo bữa trưa thôi.
Tiếng bước chân thật nhẹ ngang qua, người khách cười với mình như một lời chào làm quen, rồi tiến thẳng ra cái giếng cũ, đứng bần thần một hồi lâu, có vẻ xúc động lắm, tự nhiên rút trong túi ra cây bút lông và hí hoáy vào thành giếng.
Mình nghĩ bụng, bình thường đâu thấy ai khùng hơn mình, hôm nay gặp đối thủ rồi đây!
Viết xong ông í  vòng ra nhà trước uống trà.
Mình vọt ra giếng, và đây là tác phẩm:


                               (Dường như đã tạnh cơn say
                              Và trong vô thủy, chớm ngày lãng du)
                                                                     (TT)

Nhìn bút danh, nhớ ngay đến cái tên  ngày xưa Cô hay nhắc đến.
Ây da, người tình cũ! :)
Tự nhiên nhớ Vũ Đức Sao Biển:
Mùa Thu nào đưa người tình đi biền biệt
Dòng sông nào đưa người về thăm bến xưa
.....................
Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người
Biệt ly nào không buồn phiền trên dấu môi
                                             (Thu hát cho người- VĐSB)

Alô cho Cô:
-         Cô à, người xưa của Cô đang đứng đây
-         Uhm, ngày xưa hay ngồi ăn ổi với nhau ngoài giếng.
Hix, hèn chi. Nhớ nhau là rứa hả ta?!
Chỉ có điều mình hông thấy người ấy đẹp như những gì mình tưởng tượng bao lâu nay. :D

Tự nhiên tối nay mình lại lan man. Mưa!




Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Đẹp

Một dạo mình hay ăn cơm ở một quán quen, và hay lén nhìn  một tên nam nhi rất đẹp trai. Cũng mấy năm rồi, không ăn cơm ở đó nữa  cũng không gặp người ấy
Chiều nay đi ngang chợ, tình cờ gặp một cặp vợ chồng chở nhau, người vợ ẵm một em bé còn rất nhỏ, đường đông  nên mọi người đi chậm, mình giật mình, anh chồng là “người đẹp”  ngày ấy!
Ây da, thời gian! Thật là phũ phàng!

Buồn chi lạ. Hông có gì là vĩnh viễn.

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

RÙA CON ĐI CHỢ

Lang thang tự nhiên đọc được bài thơ này, dễ thương:

Rùa con đi chợ mùa xuân 
Mới đến cổng chợ bước chân sang hè
Chợ đông hoa trái bộn bề
Rùa mang hạt giống đem về trồng gieo 
Mua xong chợ đã vãn chiều 
Heo heo gió thổi cánh diều mùa thu 
Đường dài chẳng ngại nắng mưa
Kíp về đến cửa, trời vừa sang đông.
Hạt mua chưa kịp gieo trồng 
Trên tay cây đã nở hồng những hoa 
Mẹ rùa trong bếp chạy ra 
Hôn con rồi vội cắm hoa vào bình 
Mẹ khen cái chú rùa xinh
Đã không ngại khó lại nhanh nhất nhà

                                 Mai Văn Hai 
Rùa con vậy mà nhanh nhất nhà, còn được mẹ khen nữa chứ, hi hi :)

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Chị

Chị đã ngoài  50, vẫn còn nét duyên thời con gái. Dì mất, anh chị em ở xa,  dượng gần 100 tuổi, ở với chị. Đôi lúc mình nghĩ, việc chị không có chồng là điều may mắn cho dì dượng, cái may mắn được đánh đổi cả một thời  thanh xuân của chị.
Chị ngồi giữa một mớ giấy tờ, hình ảnh, tìm cái thẻ chứng minh thư cho dượng, để nhận tiền trợ cấp! Tìm hoài không thấy, chị thở dài “ Ai chừ đi làm chứng minh nữa cho một ông già sắp về với đất”
Những tấm ảnh nằm la liệt, mình buột miệng “ Chị đẹp thiệt, thời xưa chắc nhiều người theo chị lắm ha!”
-         Làm chi có, cậu lấy cây rượt chết, cậu dọa: “mi mà nói chuyện với con trai, có bầu, cậu quýnh chết, đuổi về mẹ”
Trời đất! Chỉ nói chuyện thôi, làm chi có bầu, vậy mà chị tin, 15, 17,  18, rồi qua cái tuổi 20, chị cũng không dám mở miệng với tên con trai nào trong phố.
Xa quê, cậu cưu mang đứa cháu và cố giữ lời hứa với chị mình, nuôi nấng, dạy dỗ cháu nên người, “con gái, khôn ba năm, dại một giờ, tui gửi nó cho cậu đó nghe”. Không ngờ lời hứa chặt quá, buộc cứng hết một thời son trẻ của chị .
-         Nhưng mà khi hết ở với cậu, về làm ở xưởng dệt quê mình, cũng không có ai thương chị à?
-         Có chứ, nhưng mà công việc bận quá. Với lại, cũng không ưng có chồng, có chồng chị sợ lắm!
Uhm, mình chẳng biết nỗi sợ của chị là gì?!

Hông biết có giống mình!