Sáng qua chủ nhật được mời cà phê, sau một hồi chán
chê trò chuyện, cả hội sáng kiến ra cái vụ đi coi bói. Ông thầy bói không trẻ,
không già, nói như Bà nhập. Mỗi đứa đều nhận 1 câu hỏi:
-
Đi vu vơ rồi ghé
vô coi chứ ở nhà đâu có ý định đi coi bói hả?
Đứa nào đứa nấy lé mắt!
Đến lượt mình, rút 2 lá bài xong, Thầy phán:
-
Con ơi, con làm
ra bao nhiêu tiền con cho người ta mượn hết vậy con, già trẻ lớn bé chi hễ ai
mượn con cũng đưa, có lúc trong túi còn bao nhiêu dốc hết cho mượn, rồi mình
hông có mà tiêu. Cái tính chi kỳ vậy hả con. Có người hông trả rồi ngồi đó khóc
con hì. Còn tình cảm thì con tin người quá đó nghen, người ta nói chi con cũng
tin, như sân khấu thôi, họ diễn đã rồi sân khấu còn mình con. Con lớn mà tính
còn y trẻ con, lời nói không để ý, đôi lúc làm mích lòng người ta.
Ha ha. Cái ông Thầy này, nói dzui quá đi, thì xưa nay,
sân khấu vẫn là nơi tái hiện trò đời, cuộc đời là tổng hợp những vở diễn, có vở
dài, vở ngắn, chỉ có điều những người diễn viên có thực sự sống hết mình với
những nhân vật hay không. Con có còn lại một mình thì con vẫn tin những người
bạn diễn không tự đánh lừa cảm xúc bản thân, bởi con nghĩ họ vẫn còn có nhân tính.
Xưa nay mình chẳng tin vào chuyện bói toán, mà hôm qua
nay cứ ngẫm nghĩ những lời ông thầy này,
cũng có điều có lý. Nhứt là cái dzụ cho mượn tiền. Hix. :)
Là lá la. :) :)
Tunrua sao lại có tính cách giống y chang tui nha, hay điều này có trong sách bói giáo khoa, cái ông thày bói hay quá vậy. Hihi! Tài thật!
Trả lờiXóaÔng thầy hổng có giở sách ra nói anh Sỏi ơi, vậy ngẫu nhiên 2 anh em mình giống nhau hì :) :)
Xóa