Tháng 10
Kết thúc tháng 9, rồi
tháng 10.
Mình đã làm những việc
chẳng giống ai, và mình thành “người khác”.
Một vài ý kiến cho rằng mình
không cứng rắn đến cùng, người trung dung thì khuyên mình thuận theo lẽ đời mà
sống, mình thì chỉ nghĩ đơn giản, không
thích thì không làm. Cuộc sống đúng là không
như mơ
Nghĩ cho cùng, mình đúng là phụ nữ, nói tới
nói lui một hồi mình cũng mềm lòng :)
“Ngày chị sinh, trời cho làm thơ.....Vấn
vương với sợi tơ trời…..”
Nhà cũ bây giờ đã đổi chủ,
những con người hầu như mới, nghe đâu
chuyện vui thì ít, mà ủ ê thì nhiều. Người
lâu năm nhất nơi ấy, vừa ra đi hôm qua. Một chút bàng hoàng trong dư luận.
Mới thấy rằng người Việt
thiệt là xấu xí. Haiz, biết bao giờ mới lớn nổi, khi mà sự ích kỷ mãi đeo đuổi.
Những người không giỏi cứ luôn thấp thỏm sợ người khác hơn mình. Buồn thay.
Ngày nào em cũng nhắn tin “Có
chi vui không chị”, Em ơi, em không còn câu nào khác hay sao???
….
Uhm, mà có đấy em ạ. Vì,
trong những tháng ngày chơi vơi ấy, mình cũng đã lại tiếp tục một nghi thức yêu thương trong
câm lặng.Xem đó như những lời thì thầm chia sẻ.đêm đêm. Niềm vui cuối ngày.
Hãy cố yêu đời mà sống :)
Có khi thấy Tunrua chỉn chu cần mẫn, yêu cuộc sống, lại có lúc thấy em cô đơn, vô vọng thái quá. tâm trạng buồn thường nhiều hơn. Cuộc sống chắc cũng chuân chuyên thiếu may thừa rủi. Nhưng dù sao anh vẫn tin ở một cô gái trí tuệ và vững chắc bằng chính đôi chân của mình.
Trả lờiXóaDạ, em cám ơn anh Sỏi nhiều. Nói xí nữa là em chảy nước mắt mất! Hic :)
XóaNhưng mọi người luôn thấy em cười, em chỉ trút vô đây thôi. Hi hi :)
Nhớ! Ra khỏi cửa nhìn lại nhà xem đã khóa chưa, môi hé cười và lên xe đi làm em nha!
XóaDạ, nhớ lời anh. Luôn luôn cười, Hi hi. :)
Xóa