-
Alô, có người mời bạn cà phê nè
-
Ai vậy?
-
Đến đây sẽ biết.
Hơi ngạc nhiên vì sự úp mở của cô
bạn, chẳng biết người cần gặp mình là ai. Mong là cô í đừng có dại dột mai mối
là được, hi hi.
-
Ui,
anh H. Vui quá!
Chỉ gặp anh vài lần hôm đi QT
Anh là bạn cùng lớp đại học với cô bạn, đang làm nhà báo.
Đôi lần nói chuyện, thấy anh là người hiểu biết, tiếc là chưa được đọc
những bài báo của anh :), đôi khi người ta sống không như những gì
người ta viết và nói !
Anh có 3 đứa con, mình buột miệng :
-
Anh
sướng hì !
Anh cười :
-
Anh
lại nghĩ không có gì lại sướng hơn.
-
Là
sao ?
-
Có
vợ, con, làm mình hèn đi, vì mình còn có trách nhiệm với họ, nên làm việc gì,
nói gì, viết gì cũng phải nghĩ đến họ. Em hiểu chưa ?
-
Dạ,
vậy em hông hèn, vì em hông dính dáng với ai anh hì ! :)
-
Ha
ha, con nhỏ này, liệu mà sống nhé !
Hôm nay, gặp anh, câu đầu tiên là chọc mình :
-
Sao
rồi, đã muốn hèn chưa ?
-
Trời
ạ, hèn ai lại muốn.
Hai anh em lại cười xòa.
- Em nè, chuyện này 2 anh em mình biết thôi, nói thì thầm nghe. Nói lớn
bị ném đá tơi tả đó nha
Hi hi.
Cái giọng nhè nhẹ. Mình chạnh lòng.
Một buổi tối vui vui :)
Đọc xong anh cũng chạnh lòng, hơi vui vui...Truyện đẹp quá. Một câu chuyện đủ để làm một niềm vui. Thích nhất cái sự nói thì thầm.
Trả lờiXóaAnh HS luôn thấy nhà Tunrua là chỗ tới thăm trân trọng và chọn vẹn!
Hi, em cám ơn anh Sỏi nhiều! :)
XóaSao cũng nghe chạnh lòng, ước gì chị ...
Trả lờiXóa:), ước gì???!!! :)
Xóa