Cậu ra đi.
Mình hậu
đậu, chiều nay lại để quên điện thoại ở nhà, về đến nhà cũng không tìm thấy,
dùng cái kia gọi thử, ò í e. Thôi rồi, mất rồi!
Lôi cái giỏ
khi sáng ra, em í nằm ở đáy giỏ! Haizz. Mà tối thui, hết pin! Khi máy đủ sáng
thì ôi thôi: Quá nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Chắc vì vậy mà hết pin!
Giật mình,
tin nhắn của anh: Cậu mất rồi!
Người Cậu mà
mình quý nhất, hồi học đại học, cứ cuối tuần là về nhà Cậu.
Chỉ 1 đường
bay ngắn, vậy mà lần lữa mãi cũng không thăm Cậu được. Giờ thì ….
Nhà ngoại ai
cũng hiền, ngoại có 10 người con, và Cậu, người thứ 9 ra đi.
Ai cũng mất thật
nhẹ nhàng, cùng một kiểu, cứ tự nhiên mà đi, ngày nào cũng ngủ, nhưng có 1 lần không bao giờ thức dậy. Mình cũng luôn mong, gen này sẽ di truyền, nhưng thời gian sống ngắn lại đừng dài như mấy Cậu, Dì! :D
Mình chẳng bao giờ thấy
Cậu, Dì, Mẹ làm mất lòng ai, cũng chẳng giận hờn gì ai.
Hình như những
người sống đơn giản, luôn có kết thúc bình yên.
Cậu. Con nghĩ về Cậu.
Chia sẻ với Tunrua về chuyện mất mát người thân.
Trả lờiXóaNhắc em phải bỏ điện thoại vào túi và luôn mang theo bên mình, cứ thế này thì còn nhiều cuộc lỡ sau này.
Anh nay có vẻ ngừi lớn gứm ! hihi!
Dạ, em sẽ nghe lời anh người lớn! :)
XóaChia buồn với em.
Trả lờiXóaDạ, em cám ơn chị!
Xóa