Mình chưa được 10 tuổi thì ông
nội mất, vẫn còn nhớ dáng ông, cao, gầy, chòm râu bạc, mục kỉnh thường trực trên mũi, ngồi ngâm thơ
uống trà. Chiều chiều chống gậy xuống đồng thăm ruộng, ông có nhiều ruộng, cho
người trong làng làm công, đó là nghe kể lại thôi, chứ lúc mình lớn lên thì đất
ruộng của ông đã thuộc về “của chung”, nghe đâu hồi sau 75, vườn nhà rộng quá,
ông tự nguyện cắt đất hiến cho nhà nước. Cái thuở mà những người như ông đã đặt
niềm tin vào những điều như vua Nghiêu, vua Thuấn ở tận bên Tàu, hông biết rồi
có trở thành vô vọng?
Cách sống của ông nội cũng chẳng
giống ai, và điều đó có lẽ di truyền! :)
Sách Luận ngữ có câu “ Quân tử
hòa nhi bất đồng, tiểu nhân đồng nhi bất hòa”
Ba thường kể về ông nội với sự
thành kính, duy có mỗi một điều mà chính ba sau này cũng mắc phải, mình hông
biết là hay hay là dở, đó là chê bà nội, cuối đời nổi cơn chướng, tự nấu cơm,
rau, muối mè ngày 2 bữa, vì chê bà nấu
không tinh khiết! Bà nội nói bà cũng có niềm kiêu hãnh của bà, bà hông thèm
chấp, hi hi.
Bà nội hay ngồi hát:
Thiếp xách đòn gánh
đi ra cũng con nhà chữ nghĩa văn nho
Văn kỳ thanh bất kiến do do
Bậu có bôn ba đi
trước thì cũng ngồi trông con đò
Ông nội la: “Dốt, Văn kỳ thanh bất
kiến kỳ hình”
Bà nội cãi: Nói rứa cho vần
Uhm, hồi đó hông có từ botay.com,
nếu có chắc ông nội đã tặng bà. :)
Họ cãi nhau hoài, nhưng mà họ vẫn
thương nhau, ông mất vào ngày thất tịch, hơn 5 tháng sau bà cũng theo ông, không biết sau này ông bà có gặp nhau vào ngày
đó hông, ngày của tình yêu mà!
Năm đó anh mình học năm đầu đại học,
anh làm bài thơ Khóc ông 15 khổ:
Ông đã đi rồi một xế trưa
Tám mươi tuổi thọ đã
thừa chưa
Bụi hồng đà mỏi câu
kim cổ
................
Hoa trang trước ngõ
mơ mình hạc
Bậc đá bên thềm nhớ
dấu chân
....................................................
.............
Văn kỳ thanh bất kiến do do
Trả lờiXóaTrách người quân tử hỏi dò hông ra
Kỳ hình hữu kiến giá như mà
Còn câu đồn xa tiếng dữ tiếng lành bậu ơi
:)
:)
Xóa"Bậu" rằng chỉ có tiếng lành
Còn câu tiếng dữ để dành tặng "qua"! :)
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaMình không có những kỷ niệm về ông bà nội. Chỉ nhìn thấy những quyển sách chữ nho của ông để lại. Thời CCRĐ họ đốt một ít cùng với sách thời Hồn bướm mơ tiên. Còn lại một số sách chữ nho, sau này, anh em mình lấy phất diều và quạt lúa. Bây giờ mới thấy ngu.
XóaHì, thấy "ngu" là hông còn ngu đó thầy! :)
XóaCông nhận chủ nhà viết hóm hỉnh và có...duyên hết sức, đó nghen!
Trả lờiXóaĐọc cái đoạn...
- ” Bà nội hay ngồi hát:
Thiếp xách đòn gánh đi ra cũng con nhà chữ nghĩa văn nho
Văn kỳ thanh bất kiến do do
Bậu có bôn ba đi trước thì cũng ngồi trông con đò
Ông nội la: “Dốt, Văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình”
Bà nội cãi: Nói rứa cho vần
Uhm, hồi đó hông có từ botay.com, nếu có chắc ông nội đã tặng bà.”
Làm Tín tui cứ..tủm tỉm tủm tỉm..miết miết thôi, chủ nhà ơi! Hihihihihi...
Cười một mình rứa á bạn mình ơi! :)
XóaThì vậy, đọc, rồi thấm cái nét duyên ngầm hóm hỉnh của chủ nhà viết quá, thế là, cứ..tủm tỉm tủm tỉm..một thân một mình trơ trọi, chứ có “ma” nào bên cạnh để cùng..tủm tỉm tủm tỉm..ké ké chút chút đâu, chủ nhà..quơi! Hihihihihi…
XóaChủ nhà..quơi…
Trả lờiXóaLâu lâu, đọc, bất chợt bắt gặp cái cặp từ “Bậu – Qua, Qua – Bậu”, tỉ như trong bài ngăn ngắn này của chủ nhà, sao thấy thật là thú vị và đáng..”ghét”.. thật!
Bỗng, chợt nhớ, cũng đã từng có lúc thú vị thuộc lòng và đáng “ghét”.. “Bậu”..của : “Bậu Về”, “Tình Bậu Nhẹ Hều” và “ “Bậu Đi”..với thi sĩ Trần Phù Thế, quá!
Mạn phép, mượn chút chút đất comment này, Tín tui gõ chép gởi tạm đây, chủ nhà nhé, OK?
1/ BẬU VỀ
bậu về liếc mắt đong đưa
gió Xuân đầy mặt
như vừa chín cây
bậu về má đỏ hây hây
ta mười lăm đã lòng say bậu rồi
bậu còn
chơi ác nói cười
những câu dí dỏm
chết đời ta chưa
bậu về nhớ nắng thương mưa
hình như cây cỏ cũng ưa bậu về
như là có chút nắng hè
như là có cả
chùm me chua lừng
như là xoài tượng thơm giòn
thêm vào nước mắm chút đường khó quên.
bậu về
Đại Ngãi mình ên
bỏ quên kẹp tóc
bắt đền tội ta
bậu quên là tại bậu mà
tại sao bậu bắt đền ta một đời
tội này không chịu bậu ơi !
(Trần Phù Thế)
2/ TÌNH BẬU NHẸ HỀU
Trả lờiXóarất nhẹ nhàng
hình như không lay động
bậu nhẹ về
như hơi thở dòng sông
ta ngây ngất
thèm đôi môi đỏ mộng
bởi mê tình nên nuôi mãi tình không
bậu biết đó
tình nào không mê mệt
những thiết tha
cùng nhịp đập con tim
nên một bữa
dạt dào tình dậy sóng
khi tóc thơm phảng phất một mùi quen
như bữa đó
bậu về trong cơn gió
gió thênh thang
bay khắp nẻo vô chừng
bậu lại nữa lượn lờ không biết mỏi
chỉ riêng ta khan tiếng gọi người dưng
mong đêm nay
bậu về trong giấc ngủ
trong mùi thơm
hoa sứ trước hiên nhà
con bướm nhỏ quạt hoài chùm hoa sứ
cũng như ta đuổi mệt tình càng xa
ta rất nhẹ nâng niu tình hai đứa
cất trong tim
không dám chạm vào tim
ta chỉ sợ một giây hai phút nữa
tình biệt luôn trốn mất biết đâu tìm
bậu coi nhẹ, nhẹ hều tình hai đứa
ta nặng tình, dẫu chết chẳng hề quên.
(Trần Phù Thế)
3/ BẬU ĐI
Trả lờiXóabậu đi biệt dạng hôm nào
ta trông mút mắt nhớ đau từng hồi
nhớ từ giọng nói tiếng cười
nhớ se tóc bạc cột đời hai ta
bậu đi hình như hôm qua
mà sao ta tưởng như là nhiều năm
bậu đi lạnh gối ta nằm
hình như cái lạnh, lạnh ngầm trong xương
bước qua ngưỡng cửa âm dương
bậu đi mình bậu chẳng vương vấn gì
còn ta ở lại sống lì
một thân , một bóng cu-ky một mình
bậu ơi, sao bậu làm thinh
nén nhang, cơm lạt bóng hình là đây
phất phơ hồn gió theo mây
mỗi đêm giỡn bóng trăng gầy tàn đêm
bậu về ta thấy lòng êm
như trăng thuở nọ bên thềm thanh xuân
như là tiếng hát bậu ngân
xuống câu vọng cổ tình quân phụ phàng
bậu về trăng sáng ngút làng
hương thơm dậy đất bàng hoàng hồn ta
ngất ngây ôm chặt trăng, và
tưởng đâu ôm bậu thịt da vẫn nồng
bậu đi hồn có về không
nhắn tin theo gió cho lòng ta yên
dầu cho bậu ở cõi trên
hay đang cõi dưới trong miền u-minh
một mai ta đã dọn mình
qưyết theo chân bậu lênh đênh cõi nào
dầu cho đất thấp trời cao
tử sinh là mới bắt đầu cuộc chơi
ngày mai bậu trở lại đời
và ta trở lại làm người bậu ưng
giọt mừng nước mắt rưng rưng
hai tay ôm bậu mà rung dậy tình.”
(Trần Phù Thế)
Tình sao mong manh!
Trả lờiXóaMà sao nghe liêu trai! :)
- "Mà sao nghe liêu trai! "
Trả lờiXóaUi!
Vậy, Chủ nhà thử nhín nhín chút chút thời gian, đọc thư giãn tí ti xem sao, nghen!
- "Thưa anh Hai Trầu,
Phần lớn trong ca dao ” Bậu ” được chiếu cố rất tận tình. Nào là: trách khéo, giận hờn, ghen tuông… Thậm chí dùng từ rất nặng như: phụ phàng, phản bội…Nhưng theo tôi ngôi thứ nhất xử dụng những từ ấy với ” Bậu ” cũng chỉ vì yêu mà thôi. Tôi thấy điều đó rất bất công với “Bậu”. Như tôi là một tên si tình rất mê ” Bậu “. Nên khi “Bậu” của tôi qua đời, tôi đã khóc “Bậu” bằng một bài thơ đấy thống thiết. Đến nỗi hai nhà thơ Hạ Đình Thao và Lê Văn Trung phải thốt lên “không có bài thơ khóc vợ nào tự cổ chí kim mà hay hơn được..."
- Thăm hỏi nhà thơ Trần Phù Thế - Tạp chí Da Màu:
http://damau.org/archives/17918
Nhà chị Tunrua có bạn Tín đến chơi góp lời vui thiệt đó. Cô Nhỏ đọc ké còm thấy thích thú và vui lây :D
Xóa:).Phải cảm ơn thật nhiều những người khách thân yêu Nhỏ hì! :)
XóaƠ..! Vậy, sao hổng thấy chủ nhà pha trà tiếp.."những người khách thân yêu"..vào chơi, nhỉ?
Xóahihihihi...
Chời..chời..! Cả đến tròn trĩnh..4 ngày mới chịu xuất hiện nở.."nụ cừ tư”..chào khách! Hihihihihi…
XóaChủ nhà ơi,
Nhơ nhớ mang máng loáng thoáng hình như có ai ai đó..đã nói:
- “Đôi khi nụ cười được bắt nguồn từ những niềm vui, nhưng có lúc niềm vui có được là nhờ nụ cười” , đó nghen!
- “Mỗi nụ cười: một nụ hoa hàm tiếu “ (NĐ)
Chủ nhà cười…thành cả một vườn hoa.
Chúc chủ nhà lúc nào cũng luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, nghen!
Cám ơn nghen! :) :)
Xóa"Cách sống của ông nội cũng chẳng giống ai, và điều đó có lẽ di truyền!"
Trả lờiXóaCó di truyền đến cháu nội gái hông chị Tunrua ơi? ;))
Em thích chuyện kể về ông bà và các bác các cô, các anh chị nhà mình lắm, hồi chị Tunrua kể thêm nhiều nhiều em nghe với nghen! :x
Đến đời cháu nội gái thì ở cấp độ khác ! Hi hi. :)
XóaChào bạn Cô nhỏ,
Trả lờiXóaRất vui và cám ơn nhiều khi được bạn Cô nhỏ có chút chút lưu ý đọc những còm.."linh tinh lang tang" của Trung Tín nhé!
Sẽ rất hân hạnh và vui hơn nếu được phép làm quen với bạn Cô nhỏ trong ngôi nhà nho nhỏ đầy duyên dáng này, OK?
Chúc bạn luôn vui!
Ông bà cũng văn chương chữ nghĩa quá phải không em?
Trả lờiXóaDạ, cái hồi xưa xưa ấy đó chị, hi :)
Xóa2 câu thơ cuối làm em nhớ Ông Bà quá
Trả lờiXóaUhm, có những hình ảnh ghi dấu ấn rất sâu trong mỗi con người!
Trả lờiXóa