Chiều ngồi nhìn ra vườn, tự nhiên
thấy thương bụi lá dứa, bánh, mứt, xôi, chè ngày ni đã làm nó không còn một lá,
bé cháu bấm tay mình: “Bảy ni thiệt là lãng, mai mốt hắn ra lại chừ”.
Uhm, mình đúng là lãng....xẹt!
Có cậu bạn lâu rồi hông gặp. có
người nhờ mình liên lạc với cậu í, tại lãng nên mình đâu lưu số, lại lòng vòng
xin số điện thoại. Đến lúc điện mình chuẩn bị trong đầu, sẽ giới thiệu là gì
đây, vì cứ nghĩ cậu í làm chi biết số điện thoại của mình.
Bấm máy, hông ngờ bên kia “ A lô,
mình nghe đây TL ơi”.
Ây da, mất hết mấy giây kéo tim
về đúng nhịp, hi hi :)
Nghĩ cái bịnh lãng của mình đôi
khi đem đến niềm vui bất ngờ! :)
Lãng kiểu này thật đáng yêu.
Trả lờiXóaHì, em cám ơn chị, reply comment chị đầu năm chắc em hên lắm đây, hi hi :)
Xóa