Đi thăm bạn
sinh mà về cứ suy nghĩ, thấy thương quá, 2 vợ chồng cố gắng để có được đứa con,
cô vợ chơi với mình, hàng ngày thân thiết, ngày bạn í thông báo cấn bầu, mình mừng cho bạn nhưng
cũng không khỏi cứ lo lo vì cả 2 đều lớn
tuổi, vợ sắp bốn mươi chồng đã ngoài năm chục. Sáng nay nghe anh chồng điện báo bạn sinh rồi,
tối ghé thăm , thấy anh ku kháu khỉnh, mừng quá, tính mình vô tư chẳng để ý kỹ
càng chuyện gì, đến lúc về, nghe con nhỏ đi cùng nói chị không thấy gì ah, nó kể cháu bị một dị tật ở tai.
Mình
trấn an, chuyện đó giờ y học giải quyết được mà, chờ cháu lớn làm 1 phẫu thuật
nhỏ thôi.
Hông nhớ là lần thứ mấy mình được đi họp phụ huynh :)
30 phút đầu là họp tập trung ngoài sân trường, nội dung thì chắc mọi phụ huynh đều cũng biết trước, năm nay có 1 chi tiết mà khi thầy Hiệu trưởng nói, mọi người cười ồ:
- Các em học sinh bây giờ hông đi học bằng xe đạp nữa, vừa rồi khai giảng có nhà tài trợ tặng 3 cái chếc xe, mà hông em nào nhận!
Ngộ he! :)
Thầy nói mấy em đi xe đạp điện hoặc chở nhau xe máy, trong đó có những chiếc xe phân khối vượt quy định so với tuổi :D
Hèn chi, mấy tháng nay thấy ku cháu để xe ở nhà! Mình cứ mừng, vậy là ku cậu chịu đi bộ, vì từ nhà đến trường không xa.
Một chút chạnh lòng.
Hết phần chung đến phần họp riêng, phụ huynh về phòng con em mình hàng ngày ngồi học. Ôi, đúng ngay cái phòng ngày xưa mình ngồi học. Bàn ghế cũng y nguyên!
Bồi hồi chi lạ! Hi hi :)
Tự nhiên không ngủ được, một điều ít khi thấy ở nó, thường thì trước
khi ngủ nó mở 1 bản nhạc hay nghe 1 câu chuyện, chỉ chưa đầy 5 phút sau nó đã
chìm vào giấc ngủ, một mạch đến sáng,
cũng ít khi mộng mị. Vậy mà tối nay hông biết sao mắt cứ trơ ra, nằm nghĩ
lung tung, nhớ ra ngày mai mình có 1 việc quan trọng cần làm, lan man thế nào
lại nhớ ra mình từng có cái trò bấm độn ngày tốt. Thời sinh viên nó nổi tiếng
chuyện này, cho mãi đến nhiều năm sau khi ra trường, thỉnh thoảng mấy đứa con gái sắp
làm việc quan trọng cũng kêu rếu nó, mắc cười thiệt. Nghề này nó học từ cô,
chắc cũng có lúc đúng nên lũ bạn mới bu bám lâu dữ, nó nghĩ tội nghiệp cho mấy
đứa đặt lòng tin không đúng chỗ, ai lại đi tin một đứa ba trợn như nó, he he.
Nó, có 1 thời cũng mê tín ghê lắm, làm chi cũng bấm bấm, độn độn, rồi
bẵng đi nó không dùng đến nữa, ngày nào mà chẳng là ngày, tốt xấu, vui buồn do
mình cả thôi. Mà không dùng thì coi như trong bộ nhớ của nó chuyện đó bị xếp
xó. Tự nhiên nó muốn thử tính ngày mai có tốt không, quên béng cách làm, chỉ
nhớ mang mang Đại an, Tốc hỷ, rồi thì là Sanh, Đỗ, Kiển,….. Haizz, quên hết
rồi, Tự nhiên óc lóe lên: hay là hỏi anh Guc, lồm cồm mò dậy bật laptop nhưng
trong lòng không hy vọng, bởi chỉ bấu víu vào mấy cái chữ chẳng đâu vào đâu của
mình. Phù, wow, không tin vào mắt mình: đó là môn độn toán của ông Lý Thuần Phong, như một sự khai thị, dần dần
cái mảng lâu nay phủ bụi trong đầu nó giờ được xới lên. Nhớ rồi. Hi hi, đúng là
Guc, ảnh thông tuệ thiệt :)
Việc quên không hẳn là lý do mất ngủ, nhưng một chút thỏa mãn đã đem
lại tâm bình yên, thế rồi giấc ngủ đến.
Mưa, lành lạnh, nghe lơ mơ tiếng mưa nặng hạt ngoài kia, lại nghe âm
thanh chén, bát va vào nhau lanh canh, chợt nhớ đến lời mời đám giỗ của hàng
xóm vào sáng mai, mà mai gì nữa, bấm đồng hồ: 3g sáng, còn lâu mới đến giờ báo
thức, cặp mắt lại giở chứng, không chịu khép lại, làm đủ kiểu vẫn không ngủ lại
được, thôi thì nằm chờ sáng. Thần kinh nó chắc bị chập dây mô rồi!
Nằm nghe mưa, chợt nhớ bài hát của Phú Quang.
Chiều nay làm một giấc đến 3 giờ, ơi, cuộc sống mến thương, không lấy
đi của mình cái gì, có lấy thì cũng bù lại liền, hi hi :)
Thức dậy mà tiếc hùi hụi, cằn nhằn tự trách mình để báo thức
không đúng lúc, hi hi :)
Tự nhiên có người giao cho mình 1 chiếc xe hơi cổ từ cái
thời Napoleon còn cuổng trời, he he, Nhìn vào ghế lái mình cứ suy nghĩ không
biết làm thế nào để chui vô được đây, cái trần thì thấp lè tè, ghế lái nằm lọt
thỏm sâu lút ở đâu đâu, còn khoảng cách chân, mèn ơi, thương cặp giò dài của
mình quá, hổng biết nhét đâu cho hết đây, hic.
Mình sẽ chở 1 yếu
nhân đi dự một lễ hội, mà muốn đến đó thì sau một quãng ngồi trên xe hơi thì
phải xuống qua 1 con đò, may mà hông thấy được giao nhiệm vụ lái đò! Xuất phát
thì mình quên cái kính, ngồi vào rồi thì quên cái giỏ xách, đặt cái giỏ xách
lên sàn rồi thì phát hiện quên cái điện thoại, cứ lòng vòng ra rồi vô, vô rồi
ra hoa cả mắt, ngồi vô ghế lái, đề máy, gạt nhẹ cần số, cài số dze để thoát
gara thì “tèng téng teng” báo thức!!! Haizz, tiếc gì đâu, đang chuẩn bị được vi
vu với cái xe số sàn vốn mình vẫn thích.
Mơ này chắc ám ảnh cái chuyện “Drive my car” vừa mới đọc
xong đây.
Cuối tuần, thôi tự lái xe mình làm 1 vòng bù cái khoảng ấm
ức đeee!
Sáng mở mắt, nghe truyền thông nhắc đến ngày này. Năm ấy, cũng có một sự kiện làm thay đổi cuộc sống của mình, có vẻ sự thay đổi ấy là một điều may mắn, không thì, giờ này mình cũng luẩn quẩn, cuốn trong sự mù rối, nhàn nhạt bất tận.
Sáng cuối tuần thức dậy, nghe cái lưng ê ẩm, biết ngay sự trở lại của nàng, cả 1 ngày CN loay hoay với nửa cái lưng như vác đá, ê ẩm. Chiều nghĩ ra cái trò đi xoa bóp, haizz, hay đâu trâu cà nhắc thành trâu què thật sự. Một đêm không ngon giấc với những cơn đau bất chợt khi trở mình, ngẫm cứ nằm thẳng, để nếu có chết, mọi người phát hiện ra mình trong tư thế đàng hoàng. hi hi :
Sáng ni, đổ bệnh lười, nghỉ.
Uhm, nghỉ nằm nhà để tưởng niệm, đó là lý do mình trả lời cho những câu thăm hỏi khi thấy mình vắng bóng. He he :)