Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Tháng 10

Tháng 10
Kết thúc tháng 9, rồi tháng 10.
Mình đã làm những việc chẳng giống ai, và mình thành “người khác”.
Một vài ý kiến cho rằng mình không cứng rắn đến cùng, người trung dung thì khuyên mình thuận theo lẽ đời mà sống,  mình thì chỉ nghĩ đơn giản, không thích thì không làm.  Cuộc sống đúng là không như mơ
Nghĩ cho cùng, mình đúng là phụ nữ, nói tới nói lui một hồi mình cũng mềm lòng :)
“Ngày chị sinh, trời cho làm thơ.....Vấn vương với sợi tơ trời…..”
Nhà cũ bây giờ đã đổi chủ, những con người hầu như mới,  nghe đâu chuyện vui thì ít, mà ủ ê  thì nhiều. Người lâu năm nhất nơi ấy, vừa ra đi hôm qua. Một chút bàng hoàng trong dư luận.
Mới thấy rằng người Việt thiệt là xấu xí. Haiz, biết bao giờ mới lớn nổi, khi mà sự ích kỷ mãi đeo đuổi. Những người không giỏi cứ luôn thấp thỏm sợ người khác hơn mình. Buồn thay.
Ngày nào em cũng nhắn tin “Có chi vui không chị”, Em ơi, em không còn câu nào khác hay sao???
….
Uhm, mà có đấy em ạ. Vì, trong những tháng ngày chơi vơi ấy, mình cũng đã  lại tiếp tục một nghi thức yêu thương trong câm lặng.Xem đó như những lời thì thầm chia sẻ.đêm đêm. Niềm vui cuối ngày.

Hãy cố yêu đời mà sống :)

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

Lại...gặp lành

Hôm nay đi làm, quên đóng cửa...sau
Đã vậy, chiều làm xong chưa chịu về nhà ngay, tung tăng với mấy đứa, tối mịt mới về.Vào nhà, thấy trăng soi vào bếp từ cửa sau. Haizz, trống hơ :D
Kiểm lại một vài thứ cho là "giá trị" trong nhà. Vẫn nguyên hiện trạng. Hix. Trời lại thương mấy đứa hậu đậu.
Ai thèm chấp (Uhm, câu này mình nghe hoài!)
Cái điện thoại cũng giống chủ, cà giựt, nhiều lúc gây ra cớ sự dở cười dở khóc, chẳng biết làm sao, hông lẽ xin lỗi hoài, phiền toái quá!
Ngủ thôi, đuối quá rồi.


Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Một ngày....

Tin nhắn qua di động:
 Mặt đất còn hoang vu
Bầu trời còn bão tố
Khi nào em đau khổ
Hãy tâm sự với thầy...
Thoáng giật mình, bình thường mình cũng ít khi trò chuyện với thầy này, tự nhiên mới 7 giờ sáng lại gửi cho mình mấy câu lãng đãng.  là có ý gì? May mà kịp nhớ ra, hình như là để thay một lời chúc cho cái ngày gì đó vào ngày mai. Haizz. Một năm có 2 ngày, chẳng đâu vào đâu.
 Trả lời tin nhắn bằng ít dòng cám ơn nội dung loáng thoáng đoán ý của thầy, mong là đúng. :)
Ngày mai. lại hoa, lại chúc......
Trống rỗng.
Chẳng ai như mình
Lại thì thầm
Với chính mình.
Ngày trôi qua.


Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

Chim non (2)

Hôm nay có việc, thế là rủ Chim non về nhà ăn cơm. Ăn xong 2 đứa lăn ra ngủ. Đến giờ mình phải đi làm, nhìn thấy nó cuộn tròn ngủ ngon, hông nỡ kêu dậy. Lén dắt xe ra cổng, thò tay khóa cổng bên trong, rồi quăng mạnh chùm chìa khóa vào nhà, ý đồ là nó ngủ dậy sẽ thấy chìa khóa dưới hiên. Hông ngờ, chìa khóa hông lết vô nhà mà lại treo lơ lửng trên nhành hoa tigon. Ôi, lãng mạn quá chừng, sợ trễ giờ nên chỉ kịp nhắn tin để ngủ dậy Chim non tự xử. Hi hi
Tối về thấy tin mới trên Zalo,  kèm theo 3 cái hình minh họa như vầy:

" Ngủ dậy thấy ngõ khóa, chìa khóa treo trên cành tigon, lãng mạn quá sức của Chim non và Chim già. Dạy xong về nhà nhớ lại bữa com trưa vui vẻ. Trời mưa và mệt nhưng lòng ấm áp lắm. Cám ơn chim già”

:)

:D



:) :) :)


Mong Chim non sớm học xong về để cuộc sống mình có chút màu sắc hơn.  :) :)


Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015

Chú




BỒ ĐỀ ĐẠT MA
          Kính tặng anh Quy Tông
Lướt trên sóng về đông lên Thiếu Thất
Ngồi chín năm nhìn vách mặc như lôi
Viên dung lý sự lìa sinh tử
Pháp an tâm liền chấm dứt luân hồi
Tâm là Phật chạy kiếm tim chì nữa
Giữa lòng minh chứ chẳng ở đâu xa
Trực chỉ tâm này ngay trước mắt.
Hiện ngời ra mới mẻ cái đang là
Tâm là tánh là cội nguồn vạn pháp
Thấy tánh rồi thì mọi sự Như Như
Tùy thuận chúng sinh hòa nhập cuộc
Hòa thong dong trên phong thái đại từ
Đại hỷ xả nên cùng dung thông hết
Tối thươtng thừa qua lại bước an nhiên
Thiếu Thất lục môn* kìa sáu cửa
Mở bừng ra uyên áo Tổ sư Thiền
                                         Tâm Nhiên
* Tác phẩm Bồ Đề Đạt Ma
Với anh Quy Tông, tại PhápTạng Am ở Long Hải, Bà Rịa Vũng Tàu, chiều 29. 9. 2015
Quy Tông là họa sĩ, chuyên vẽ Trúc và Bồ Đề Đạt Ma.
Thỉnh thoảng, anh cũng tạc tượng, chủ đề chính vẫn là Bồ Đề Đạt Ma.
Tác phẩm của anh đã từng triển lãm từ trước 1975 ở Hội Việt Mỹ, Đà Nẵng và gần đây tại Thiền Viện Vạn Hạnh, Sài Gòn.
Bây giờ thì anh buông bỏ hết, vất lại sau lưng tất cả những cặn bã bèo bọt phù du, lui về núi rừng Kỳ Vân, Long Hải, sống thanh thản, tự tại an nhiên giữa bao trận cuồng phong, bão lốc khốc liệt của đời sống tàn bạo này.
Chỉ có cây cỏ, đất đá, biển núi mới có thể hiểu được sự im lặng mặc như lôi của anh, của một tâm hồn đã chạm tới chín tầng địa ngục trần gian cũng như đã thưởng thức được hương vị cô liêu của cuộc sống.
                                                                                                             Tâm Nhiên

(Cám ơn anh NĐ)