Đời đúng là không như mình muốn!
Lúc muốn ngủ thêm cho đã thì lại phải lồm cồm bò dậy đi làm. Những ngày nghỉ đúng ra được ngủ cho sướng thì mắt lại mở sáng trưng từ 5 giờ sáng!
Lúc rảnh thì lại không muốn đi chơi, lúc muốn đi chơi thì lại không rảnh!
Lúc muốn đi chơi thì trời lại mưa, mà mưa thì nhất định không đi rồi vì chưa khùng. Lúc trời nắng đẹp lại không có hứng đi chơi!
Có đứa bạn muốn gặp thì lại ở xa lơ xa lắc, mà chắc cũng chẳng bao giờ gặp được. Có đứa không muốn thấy thì lại thấy hoài! Hi hi
Haizzzzzzzzzzz!
Thứ Tư, 27 tháng 2, 2013
Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013
Vũ trụ
Gấp
sách lại, cảm giác óc mình nở ra một tí!
Em
tặng sách kèm theo lời cảnh báo “khó nuốt lắm đấy”
Mình
hiểu, vì đã được nghe anh nhắc đến và cũng kèm theo một câu đáng ghét “sách
không dành cho giới đọc bình dân” !!!
Đọc
lướt mấy trang đầu, đúng là khó, nên tự nhủ sẽ để khi nào thật rảnh, đầu óc
thật tập trung thì mới đọc, không thể
đọc giải trí như đọc truyện.
“Vũ
trụ không có biên trong không gian, không có bắt đầu và kết thúc trong thời
gian và chẳng có việc gì cho Đấng sáng thế phải làm ở đây cả...”
Khó
nuốt thì mình cũng nuốt rồi.
Bình
dân thì: trước khi đọc mình là “dân bình thường”, sau khi đọc mình là “dân không
bình thường”. Hee =))
Cám
ơn em thật nhiều, cám ơn bút tích mà em để lại trên sách, những dòng chữ không
đẹp nhưng thật là dễ thương. :)
Không dám cám ơn ông Stephen Hawking, Hi hi
Không dám cám ơn ông Stephen Hawking, Hi hi
Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013
Quảng trường
Mình ngủ một giấc, thấy đời tươi lại, hi hi.
Chiều đi qua quảng trường, nói quảng trường cho oai chứ cùng lắm là bẳng cái CLB LA ở SG chứ mấy. miếng đất ấy thường để trống, thỉnh thoảng có công ty gì đó tài trợ cho một giải đá banh. Ở đó cũng là chỗ cắm trại cho các trường, tối tối lại hay chiếu phim màn ảnh rộng, lâu lâu đi ngang hứng chí mình đứng lại coi, có bữa thấy chị Sáu cài bông ra pháp trường, bữa thì Chánh Tín đội mũ phớt, tối qua Hoài Linh nói tiếng Quảng đặc sệt! Những cặp đôi nam nữ dựng xe đầy trước màn ảnh, miệng ngậm cá viên chiên, chắc hông còn chỗ nào để dắt nhau đi! Hi hi
Mấy bữa nay quảng trường đầy hoa, không phải trưng bày mà những chủ hoa vườn bày ra bán. Trở thành thông lệ, năm nào chỗ này cũng là nơi bán hoa, năm nay trời nắng đẹp, càng làm những chậu hoa rực rỡ hơn, người mua cũng tấp nập, bù cho năm ngoái buồn hiu, mưa, làm mình cứ ái ngại sợ họ lỗ vốn.
Ngắm nghía một hồi mãn nhãn, chẳng mua gì! Mà có mua cũng để nó héo, tội chết!
Bà già phía sau chịu chơi hơn mình, rinh về 2 chậu cúc vàng rực rỡ, chắc con rể mua tặng! Hi hi.
Phải như bà còn con gái, mình đã đọc thơ Nguyễn Bính tặng:
Đã thấy xuân về với gió đông
Với trên màu má gái chưa chồng
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong.
Ây da, Tết!
Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013
Hàng xóm
Chiều nay, thấy đời xênh
xang, đi thẳng về nhà, hông lang thang!
Hàng
xóm đã rục rịch dọn dẹp đón Tết, con bé con reo lên: "Cô
về!". Hi hi, chắc lần đầu tiên nó thấy mình đi làm về sớm, vừa
mở cổng, bé con vọt vô nhà, tiếp theo là 2 cô cậu nữa. Giọng mẹ nó với theo: “Vô
nhà cô chơi, đừng phá đồ của cô nghen!”. Uhm, tụi nó đâu có phá, chỉ mở tủ với
những lời ngọt ngào: “Cô ơi, con thích uống sữa tươi lắm, con ưng ăn bánh ni,
cả trái cây ni nữa,...”. Hi hi, ăn uống xong rồi, bắt đầu chiến dịch lôi sách
trên kệ xuống. Ái chà, cái dzụ này thì nhất quyết không thể đồng ý, không để ý
một phát là vẽ bậy vô liền, hông chừng bìa còn rời khỏi sách. :(
Một cái đầu thò ra bên hàng rào: “Chị ơi, ăn đậu ván
hông, lấy ít về xào, đậu của anh Q trồng đó!”, có cả chủ nhân món đậu í ngồi
đó, mình biết ngay anh ta đang bị chọc, vài tiếng cười khúc khích . Thôi, phải
từ chối khéo, hee :)
Mấy hôm nay trời nắng, nhìn nắng là thèm giặt đồ,
thèm làm dưa món, nhưng bận quá. Sáng sớm nay đang bưng rổ dưa loay hoay tìm
chỗ nào nắng cả ngày để phơi, bà già cửa sau lên tiếng: “Con làm dưa món hả, để
đó bà phơi cho, bà ở nhà canh nắng. Hic, còn gì bằng!
Chiều đi làm về, vừa mở cửa sau, bà đã gọi “ Con ơi,
khô quéo rồi nè, mà răng ít rứa. Mai làm thêm đi, bà phơi cho!” Ui, thương bà
quá đi mất!
Nhất định sẽ tặng bà một hủ dưa món xinh xinh. :)
Hàng xóm của mình, quá đỗi thân thương!!!
Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013
Quên
Lại một đêm thức nữa cho công
việc của ngày mai, hi hi. Nhưng mình không cảm thấy mệt mỏi, ít nhất là giờ
phút này. Có quá nhiều điều để mình suy nghĩ, lâu nay mình chưa hiểu thấu đáo
về bản chất của mọi vấn đề. Đúng là biết càng nhiều càng làm con người ta buồn,
( hình như đậu phọng hay bị buồn!) tự nhiên nhớ đến chuyện “Bịnh quên” trong Cổ
học tinh hoa đọc hồi lâu lắc,
CỔ HỌC TINH HOA - BỆNH QUÊN |
Nước Tống[1] có anh đứng tuổi, tự nhiên mắc phải bệnh quên; buổi sáng lấy gì của ai, buổi chiều đã quên; ngày nay cho ai cái gì, ngày mai đã quên; ra đường quên cả đi, ở nhà quên cả ngồi; trước có làm những gì, bây giờ đã quên hết, bây giờ đang làm gì, sau này cũng quên hết.
Cả nhà anh ta lấy làm lo. Xem bói không tốt, đi cúng không đỡ, đón thầy chữa thuốc cũng không khỏi.
Sau có ông đồ nước Lỗ[2] đến xin đám[3] nói rằng chữa được.
Vợ người có bệnh hứa với ông đồ hễ chữa khỏi, thì
chia cho nửa cơ nghiệp.
Ông đồ nói:
- Bệnh này bói không ra được, cúng không khỏi được, thuốc không chữa được. Nay tôi thử hóa[4] cái tâm tính biến cái trí lự[5] anh ta, may mà khỏi chăng.
Nói đoạn, ông đồ liền sai lột áo để cho rét, thì thấy anh ta xin áo, sai cấm ăn, để cho đói thì thấy anh ta xin ăn, sai đem vào chỗ tối, thì thấy anh ta xin ra chỗ sáng.
Ông đồ hớn hở bảo con anh ta rằng:
- Bệnh chữa được, song môn thuốc của tôi bí truyền không thể nói cho ai biết”.
Rồi ông đuổi cả người chung quanh đi, chỉ một mình ông ở với người có bệnh trong bảy ngày. Chẳng ai biết ông đồ chữa, chạy ra thế nào, mà cái bệnh lâu năm như thế khỏi phăng.
Khi anh có bệnh đã tỉnh như thường, anh liền nổi cơn giận, chửi vợ, đánh con, cầm giáo đuổi ông đồ.
Người ta bắt anh hỏi vì cớ gì mà anh giận như vậy, anh ta nói:
“Lúc trước ta có bệnh quên, thì trong lòng ta thản nhiên khoan khoái, giời đất có hay không, ta cũng chẳng biết. Nay ta hết bệnh, ta lại nhớ cả những việc vài mươi năm về trước, việc còn, việc mất, việc được, việc hỏng, việc thương, việc vui, việc yêu, việc ghét trong lòng lại muôn mối ngổn ngang bời bời nổi lên vậy. Ta e sau này, những việc còn, mất, được, hỏng, thương, vui, yêu, ghét ấy cứ vướng vít trong lòng ta mãi mãi, thì bấy giờ dù muốn quên cả đi một phút, một lát, liệu còn có được nữa chăng?”
Lời bàn:
Lòng người đen trắng, việc đời đảo điên lắm nỗi ngang tai, trái mắt làm cho người ta không muốn trông, không muốn nghe, thậm chí đến không muốn biết đến, chỉ muốn quên sạch. Bởi thế Liệt Tử thành ra chán đời, mới đặt ra câu chuyện này để tỏ hết cái nỗi bực tức đau thương trong lòng. Ôi! Chẳng gì cái đời cổ tự Liệt Tử cũng còn chất phác, mà đã khắt khe đáng chán như thế, huống chi cái đời bây giờ là cái đời mỗi ngày gian trá quái ác thêm sinh, thì phỏng còn có gì làm cho người biết nghĩ đáng yêu, đáng quí nữa:
Nghĩ thân phù thế mà đau,
Bọt trong bể khổ bèo đầu bến mê! |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)