Thứ Tư, 20 tháng 12, 2017
Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017
Bếp nhà
Nhà ai cũng phải có 1 cái bếp, bếp là nơi duy trì sự tồn tại của con
người về mặt sinh học! Ngày mình làm nhà, cũng chẳng mượn ai vẽ bản vẽ, cứ tự
nghĩ ra những khoảng không cần thiết cho cuộc sống, kích thước thì cứ như một
người văn phòng hay dùng bảng tính excel, đã có 1 con số cho hàm sum cố định,
còn những thành phần còn lại thì thay đổi tùy thích.. Còn nhớ cũng đưa cái gọi
là bản vẽ ấy cho anh Hai, anh góp ý, cũng nên có 1 phòng cho khách, mình cười,
em làm chi có khách ở lại đâu! Lúc đó mình không nghĩ đến có một ngày cái suy
nghĩ chủ quan ấy quay ra làm hại mình, đó là lần cao hứng cho thằng bạn em khi
hắn đã xin xỉn về nhà mình ngủ, báo hại
mình một phen hú vía, may mà không xảy ra chuyện gì! Hi hi.:)
Làm nhà xong, khi những đồ đạc thiết yếu đã yên vị, mình ngắm nhìn một
lượt, cũng ưng ý, mọi người đến chơi đều chung ý kiến:
-
Sao bếp rộng quá
so với nhân khẩu của chủ nhà?!
-
Thích rứa.
-
Bếp rộng là không
giàu được đâu.
-
Uhm, thì đâu có
mong giàu!
Đúng là so với diện tích của nhà, bếp hơi tham lam, kệ, mình đặt ở đó 1
bàn làm việc, thế là ăn, đọc sách, làm việc cứ một chỗ, đỡ di chuyển.
Riết rồi mình thấy thích làm việc trong bếp hơn, bởi phòng khách phía
trước cũng xinh xắn, đáng yêu, ở đó cũng có 1 bàn vừa để tiếp khách vừa để làm
việc gần cửa sổ, cái cửa sổ mở ra là sân nhà hàng xóm. Chủ nhân bên ấy là 2 vợ
chồng về hưu, họ thích chừa một khoảng sân rộng để trồng cây, và họ khuyến
khích mình đặt cửa sổ chỗ ấy khi mình xin phép. Là cửa, nhưng để trang trí là
chủ yếu, vì cũng ít khi mình mở ra, ngồi đó làm việc, mơ màng cũng thú vị,
nhưng cứ những ngày cuối tuần, con cháu 2 bác ấy tụ tập về thì thôi rồi, chẳng
khác chi mình ngồi giữa chợ. Thế nên, lại rút về cố thủ trong bếp, chốn bình
yên nhất, và cũng kín đáo nhất, Hi hi.
Sáng nay, lại ngồi trong bếp, ấm áp, mơ màng! :)
Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017
Mơ đẹp
Chưa bao giờ mình mơ thấy Ba rõ ràng như tối qua, vẫn chiếc áo sơ mi ngắn tay Ba thường mặc, nguyên hình ảnh cuối cùng ngày ấy, nụ cười ấm áp, Ba nói chuyện với anh bên mấy tủ sách gia bảo, hi hi
Một câu hỏi cho cuốn sách Hán dầy cộm anh cầm trên tay:
- Is there a Vietnamese version?
Một thoáng ánh mắt Ba ngỡ ngàng, mình tưởng Ba không hiểu anh nói gì, mình định mở miệng giải thích cho Ba, thì nghe:
- Oh, only one.
Có lẽ Ba hơi thắc mắc sao cầm trên tay 1 cuốn sách Hán, mà anh lại đặt 1 cầu hỏi tiếng Anh chăng?
Mình thì quen với kiểu của anh rồi! :)
Sáng ra vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết, vui chi lạ!
Tối qua trước khi ngủ, bị 1 ấm ức, tưởng gặp ác mộng, ai dè, hên quá đi.
Cứ ước giấc mơ kéo dài, dài mãi, mãi,..... :)
Một câu hỏi cho cuốn sách Hán dầy cộm anh cầm trên tay:
- Is there a Vietnamese version?
Một thoáng ánh mắt Ba ngỡ ngàng, mình tưởng Ba không hiểu anh nói gì, mình định mở miệng giải thích cho Ba, thì nghe:
- Oh, only one.
Có lẽ Ba hơi thắc mắc sao cầm trên tay 1 cuốn sách Hán, mà anh lại đặt 1 cầu hỏi tiếng Anh chăng?
Mình thì quen với kiểu của anh rồi! :)
Sáng ra vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết, vui chi lạ!
Tối qua trước khi ngủ, bị 1 ấm ức, tưởng gặp ác mộng, ai dè, hên quá đi.
Cứ ước giấc mơ kéo dài, dài mãi, mãi,..... :)
Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017
Công việc
Haizz, càng ngày mình càng cảm thấy chán nản công việc
và những người xung quanh được gọi là…sếp!
Nhiều lúc muốn bỏ quách, làm một công việc gì đó dễ ngửi hơn.
Nghĩ lại cái thời xưa mình quá anh hùng, thích thì
làm, không thì bỏ, mình vùng vẫy trong cái đại dương mênh mông được gọi là công
việc của cái thành phố rộng lớn đó, mỗi
1 cái quyết định để thay đổi đến nhẹ
tênh., và đã trải qua bao nhiêu cái nhẹ
tênh như vậy.
Tự nhiên lại cắm mặt vào đây, để rồi càng ngày càng
thấy mệt mỏi.
Bây giờ đối mặt với một quyết định đột nhiên thấy mình
đã già.
Bao Giờ
Tác giả: Bùi Giáng
Bằng bút chì đen
Tôi chép bài thơ
Trên tường vôi trắng
Bằng bút chì trắng
Tôi chép bài thơ
Trên lá lục hồng
Bằng cục than hồng
Tôi đốt bài thơ
Từng phút từng giờ
Tôi cười tôi khóc bâng quơ
Người nghe người khóc có ngờ chi không.
Tôi chép bài thơ
Trên tường vôi trắng
Bằng bút chì trắng
Tôi chép bài thơ
Trên lá lục hồng
Bằng cục than hồng
Tôi đốt bài thơ
Từng phút từng giờ
Tôi cười tôi khóc bâng quơ
Người nghe người khóc có ngờ chi không.
Thứ Ba, 14 tháng 11, 2017
Xanh
Lâu lắm rồi mình mới thấy lại cái màu xanh thân thương ấy. hình như bắt đầu hôm qua, và chiều nay lại xuất hiện. Yêu thương vô cùng! :)
Mình thấy ấm áp, cuộc sống trở nên tươi đẹp! :)
Cám ơn cuộc đời........
Mình thấy ấm áp, cuộc sống trở nên tươi đẹp! :)
Cám ơn cuộc đời........
Lên mù sương, xuống mù sương
Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều
Thì xin cứ để bóng chiều đi qua
Biển dâu sực tỉnh giang hà
Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh
Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều
Thì xin cứ để bóng chiều đi qua
Biển dâu sực tỉnh giang hà
Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh
Thi sĩ Báng giùi
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)