Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Tàu

Đến Huế nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên đi bằng đường tàu lửa.
Đã lâu lắm rồi mới trở lại phương tiện giao thông này, sạch sẽ hơn, đúng giờ, nhân viên lịch sự hơn, nhưng vẫn chưa văn minh ở cái khoảng xử lý chất thải!
Qua khỏi ĐN, đường tàu chạy quanh co uốn lượn theo triền núi,  tầm mắt đón nhận mênh mang một màu xanh của biển, đẹp mê hồn. ĐN thấp thoáng ẩn hiện theo tốc độ của đoàn tàu, những tòa cao ốc xa xa nổi lên trên một phông tổng thể kiến trúc nhìn rất có hồn! Điểm trên nền trời là 3 quả banh trắng xóa trên đỉnh Sơn Trà, nơi mình cứ ước một lần đặt chân lên đó để kiểm chứng những truyền thuyết bí ẩn nghe được sau nhiều lần ngồi hóng chuyện người lớn thời mình còn bé tí.
Tiếc hùi hụi vì không đếm được tàu chui qua cả thảy bao nhiêu cái hầm, cũng tại cái tật lơ ngơ, mơ màng. Không biết ngày về có nhớ để đếm, mà cũng chưa biết có đi tàu nữa hay không! Hi hi. Cũng như ngày xưa bao nhiêu là lần ngược xuôi Sài Gòn, định bụng nhẩm tính thử xe chạy qua bao nhiêu cây cầu lớn nhỏ mà có làm được đâu. Cái tật hay nghĩ vớ vẩn, thắc mắc linh tinh, có lần hỏi anh bằng cách nào người ta có thể đo và đặt các cột mốc km? Anh giải thích rồi la mình “rảnh hì” :)
Mỗi lần tàu chui qua hầm là mình lại nhớ cái hình ảnh “mớm nho”. Lần đầu tiên đi SG là năm học lớp 8, người ta xếp cứ 2 băng ghế gỗ đối diện nhau, hành khách ngồi như trong quán cà phê, chỉ có điều không có cái bàn đặt ở giữa, không quen biết mà cứ phải ngồi nhìn nhau thì thiệt là ngán ngẩm, người này vô tình chạm vào mắt người kia thì đền lại 1 nụ cười xã giao lạt nhách! Ngồi trước mặt mình là 1 cặp đôi còn trẻ, trên tay người phụ nữ là một bịch nho. Cứ mỗi lần tàu chui qua hầm, trời đất tối sầm lâu lắc, hầm dài hun hút, có tiếng gì đó ở phía đối diện. Tai, mắt mình căng ra, họ ăn nho, nhưng mỗi người không tự dùng tay để bỏ nho vào miệng, Hi hi. Cho đến bây giờ cái đầu hậu đậu của mình chuyện gì cũng hay quên, nhưng chuyện đó tuyệt nhiên cứ rành rành ra đó. Hình ảnh tạm gọi là “sex” đầu tiên mục sở thị của mình là vậy! Sớm quá! Hi hi.

Haizz, hông linh tinh nữa, làm việc, rồi ngủ. Lần này không lang thang ngoài kia nữa. Thèm về quá. :)

2 nhận xét:

  1. Sỏi cũng rất thích đi lại Bắc Nam bằng tàu hỏa, cứ thong dong mà đi lại việc gì mà phải vội, đi tàu có nhiều cái thú rất hay, kỉ niệm trên tàu cũng đáng nhớ nhưng anh cũng như em quên hết sạch việc to tát mà cứ nhớ mấy chuyện vụn. dĩ nhiền anh không thấy hai người ăn nho. Em đã may mắn hơn anh! nhớ là phải rùi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi hi, hông biết may mắn hay là rủi ro anh đó anh! :)

      Xóa