Con bé ngồi buồn hiu trước mặt
mình, mắt ngấn nước, cứ thở dài:
- Sao anh ấy
có thể đối xử với em vậy chị, em buồn quá.
Lại tình yêu,
cái đề tài mình chán ngấy, bởi mình dốt khoản đó, mà oái ăm thay, lại cứ hay
dính vào với nhiều cặp, cuối cùng thì thành chị Thanh Tâm bất đắc dĩ.
Nhìn con bé
buồn, mình chẳng biết làm sao, hông lẽ trả lời nó “thì người ta hết yêu rồi chứ
sao”, chẳng khác nào dội gáo nước lạnh. Con người ta ít khi muốn nhìn vào sự
thật, mà thôi, mình có biết sự tình câu chuyện thế nào đâu. Ngồi im nghe cho nó
nhẹ lòng được rồi, dù sao nó cũng hạnh phúc vì nói ra được nỗi buồn :D
- Chắc ảnh
hông yêu em đâu, vì nếu có sao chia tay hông thấy ảnh buồn.
Haizz, câu này
khó, anh Gúc chắc cũng chịu :)
Uhm, để chị
hỏi tên kia có buồn hông! Mình nói nửa đùa nửa thật cho qua chuyện.
Nhưng mà mình
cũng rảnh, đi hỏi tên kia thiệt, bởi 2 đứa đều chơi với mình, kết quả là “ Sao
biết em không buồn, nhưng đàn ông đâu có thể hiện nỗi buồn ra ngoài như phụ nữ”.
Cậu này lầm,
đâu phải phụ nữ nào cũng vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét