Sinh thời mẹ hay kể, đời mẹ trải
qua mấy lần chuyển nhà, mỗi đợt chuyển là mỗi
lần vất vả, phụ nữ thường hay nhớ lâu những điều làm mình khổ, mình
không cảm nhận được nhiều để chia sẻ cùng mẹ, có chăng đó là lần cuối cùng. Năm
ấy mình học lớp 10, phải chia tay với mảnh vườn có được từ những khoản tiền
chắt chiu dành dụm, mẹ cứ tần ngần, dù không muốn nhưng Ba không thể bỏ vườn
của nội. Vậy là lại dời, vùng kí ức thời thơ ấu của mình chỉ toàn những mảnh
ghép về ngôi nhà, mảnh vườn xưa ấy. Ở đó, đầu sân là 2 cây lê, tại sao gọi là
lê, mình cũng không hiểu, và ở đâu ba đem về trồng mình cũng chịu, chỉ biết những
chùm hoa trắng thật xinh đầy quyến rũ, sau đợt hoa mình trông chờ những chùm
quả, trắng ngà, thơm dễ chịu, chan chát, ngòn ngọt, thiệt thương. Ba cứ hay
thắc mắc không biết lê này có phải trong bài thơ cổ Trung Hoa, mà cụ Nguyễn Du
lấy tứ cho mấy câu:
Cỏ non xanh rợn chân trời
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
Đợt vừa rồi, về dự
đám nhà cô, cũng là về lại vườn yêu của mình, giật mình với 1 chùm lê nho nhỏ, lâu
quá rồi, mình quên mất nó. Gốc cây giờ to hơn, xù xì với đủ loại dây leo kí
sinh, nó già cỗi, trái nhỏ hơn xưa nhiều.
Chẳng hiểu sao
buồn chi lạ.
Tiền
bất kiến cổ nhân ...