Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Tùy tiện

Chiều nay, bé M alô hỏi mình một việc về chuyên môn, giải thích xong, rồi hỏi:
- Nhưng đã nộp danh sách chưa? sao tự nhiên giờ thêm vô vậy, đã hỏi ý kiến đơn vị đó chưa? làm việc tùy tiện vậy?
Bé M cười: Xin lỗi mà, chi mà nóng dữ!
Nói xong, tự nhiên giật mình, cái từ "tùy tiện"
Bé M đã đành, mình thì... mãi mà cũng chưa lớn nổi!!! Bài học nhớ đời ,sẽ nhớ và cố nhớ, để không làm bậy nữa trong mọi việc :)

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

Tham

Nó có tật tham lam, cứ thấy sách là tay chân ngứa ngáy, tha về:

Bạn nào trước, bạn nào sau, hay cùng một lúc :D
Uhm, một em nữa chứ, nóng hổi luôn , và cũng đã đọc xong em, nói chung độ khùng của tác giả thì vô đối, và mình thì ngưỡng mộ cái nghị lực của anh ta. Cắt đứt tất cả những thói quen đời thường để viết và viết, rồi trải qua những cơn bịnh trong nhà thương, anh ta vẫn lao động miệt mài để khi xuất viện, tạm biệt nỗi đau thể xác, anh ấy tạo nên một niềm vui mới cho mình, cho mọi người. Cái cách anh ta nhìn nhận cuộc sống thật nhẹ nhàng và nhân văn, cuộc sống vốn dĩ là phù phiếm, hãy buông bỏ để tâm hồn nhẹ nhõm, hãy tập tha thứ và sống nhẹ nhàng hơn, ít nhất là cho bản thân mình! :)

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

Quà

Trưa nay ra nhà xe thấy trên xe mình 1 bịch quýt


hôm kia là bịch chè bắp, báo hại mình no muốn ...díp mắt.
Nào thì là rau, bí, bầu, mướp,....
Có lúc thì biết chủ nhân, có lúc nghĩ hoài hông ra, thôi thì người ta có lòng, mình có...dạ, thương quá!
Bên cạnh những nỗi buồn, mình cũng có những niềm vui ấm áp. Cám ơn cuộc đời! :)
Hôm nay ngày 13 thứ sáu, nhưng ngày điên khùng của mình lại là ngày hôm qua,Điên khùng cả nghĩa đen và nghĩa bóng :D

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

Nụ cười Angkor


Mình được giới thiệu nên đi xem chương trình này, và quả không sai, một chương trình đúng nghệ thuật,nói về vương triều Khmer hưng thịnh và tái hiện 1.000 năm lịch sử của đế chế này, chợt chạnh lòng khi nghĩ đến Đại Việt, biết bao giờ nước nhà mới làm được một chương trình nghệ thuật bằng thiên hạ! tìm đâu ra một Trương Nghệ Mưu trên đất Việt?
Cả một nền văn hóa được thể hiện trong 75 phút với những hiệu ứng âm thanh, ánh sáng hoàn hảo, công nghệ đèn LED tuyệt đỉnh,  một dàn diễn viên chuyên nghiệp, mà nghe đâu trong số đó là những trẻ mồ côi. Cái cảm giác như đang xem một bộ phim 3D, nhưng tất cả diễn viên là những con người bằng xương bằng thịt ngay trước mắt, những tràng vỗ tay không dứt của khán giả, những bước chân lưu luyến không muốn về.




Một dấu ấn khó quên trong đêm đầu tiên đến xứ sở nụ cười :)
Có một nơi trên quê mình cũng đang bắt chước! nhưng mình thấy chẳng vui, phải chăng mình hoài cổ!?

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2018

Loanh quanh


Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt. 
Lại về nơi đã ra đi, nhớ ngày đi mấy bạn nước mắt vòng quanh, bây giờ thì nơi này vui, nơi kia bùi ngùi lưu luyến. Đời mình mất đi vài thứ nhưng bù lại, Thượng Đế thương nên được nhiều thứ lớn hơn, thật là ấm áp.
Thấy vui vì những gì đã làm được, nói với mấy em: “đừng cám ơn, mà hãy tiếp tục làm tốt những gì tụi mình đã có”
Mấy năm qua mình đã sống cuộc sống không phải của mình (mượn lời của Rancho trong phim Ba chàng ngốc, hi hi)
Bây giờ thì tự do, nhưng cũng đà mỏi gối :)