Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Lượm

Sáng, mở máy, thấy cái này, câu chuyện thì mình đã đọc đâu đó rồi, nhưng cái hình minh họa cho câu chuyện mới đắt, Hí hí, mắc cười quá. Sao mình thích mấy cái đầu này ghê, hài hước, thông minh chết đi được:

Một hành giả hỏi lão hòa thượng " trước khi đắc đạo Ngài làm gì?"
Lão HT trả lời" bổ củi, gánh nước, nấu cơm.
Hành giả: " vậy sau khi đắc đạo Ngài làm gì"
Lão HT trả lời" bổ củi, gánh nước, nấu cơm.
Hành giả:" vậy thì có gì khác"
Lão HT: " trước kia, lúc bổ củi thì lo gánh nước, lúc gánh nước lại nghĩ chuyện nấu cơm. Đắc đạo rồi bổ củi cứ bổ củi, nấu cơm cứ nấu cơm "
Tâm giản dị chính là Đạo. Đại Đạo chí giản chí dị.
(Trangphatgiao)

Hix :)

Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

Ngày tận thế

Loay hoay thế nào mình lôi ra được bài thơ của em, ngớ ra, đó giờ có thấy em làm thơ đâu ta, mà làm thơ cũng hay hay nữa chớ:
Thế là mai tới tận thế,
Mà ta chưa sống tới tận cùng,
Thôi mai về với mông lung,
Trả trái đất về cho loài vô định
Hết phải đau, không còn bịnh,
Sướng hơn tiên ... dẫu chẳng có tiền
Đoạn thơ ấy được em viết ra ngày 20/12/2012, mới nhớ lại ngày ấy tháng ấy năm ấy  người ta đồn ngày mai (21/12/2012) là ngày tận thế của nhân loại theo lịch của người Maya cổ đại.
Cũng nhớ đâu đó GS Trịnh Xuân Thuận  không tin năm í là ngày tận thế.
Cũng còn nhớ sau ngày đó vẫn gặp anh, hỏi:
 “ủa, chưa chết á”
- Thế mới buồn :)
Lại phải cấy cày trên đất phèn được mỹ miều gọi là cuộc sống á
-  Bữa ni ăn món chi rứa?
-   Món mít, hi hi (mình vốn thiệt thà, ngây thơ!!!) 
Còn dành với mình: ta chết lên, em chết xuống. Ngày đó, dzui.
Ơ, mà mục đích của mình là khen thơ em hay mà, lại lan man lãng xẹt.
Mình cũng không muốn loài người tiệt diệt, bởi còn khối người  muốn sống. Mình chết là dzui rồi.
Tôi nay ở trọ trần gian 
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời  (TCS)

Hi hi :)

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

Cảm xúc

Nản,
Mình rất không thích cách làm việc để tình cảm chi phối dẫn dắt.
Haizz.
Ngán ngẩm quá!
Gót chân Achilles!
Mình bị khìn khìn.


Thứ Ba, 13 tháng 6, 2017

Tùy ngộ nhi an

Chiều ghé thăm nhà cụ, kính cẩn nghiêng mình, 

Chợt hiện về mấy câu của cụ, sao thấy ứng thời:

Trăng trên trời có khi tròn khi khuyết, 
Người ở đời sao khỏi tiết gian nan. 
Đấng trượng phu tuỳ ngộ nhi an, 
Tố hoạn nạn hành hồ hoạn nạn
Bỗng dưng từ trên cao  anh này rơi xuống nằm gọn trong tay anh Hai:
Chắc cụ tặng anh
Cố lên anh Hai nghen. :)
:)

Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

Phù du

Ngày 11 tháng 20!

Chuông điện thoại reo, về nhà, mình lười biếng nghe điện thoại trừ những người quen, nhìn một dãy số không có tên. Giờ này....???
- Dạ?
- Cô đây, Cô H.
- Ui,...........
- Cô gặp T, và nhờ đó cô có số của em.....

Ôi, vô cùng có lỗi, học trò như em thiệt là quá đáng. Ngày tháng cứ trôi, và đôi khi trong bộ óc  lơ mơ của mình vẫn còn những hình ảnh thân yêu, nhưng nhớ cũng chỉ là nhớ. Không ngờ Cô giáo đáng kính hơn mình, cô nhớ và thực hiện nỗi nhớ ấy bằng cuộc tìm kiếm, và kết quả là Cô thành công! Sau bao nhiêu là năm.

Cô ơi, Em vô cùng xin lỗi Cô,
Tháng này có một ngày, người ta dành ra để mọi người nhớ về nghề giáo. Cô đã làm ngược lại!

Chờ tiếng tút tút, biết rằng bên kia Cô đã tắt máy. Mình ngồi thừ ra một lúc, cảm động.
Em xin hẹn Cô một ngày không xa, Cô trò mình gặp lại.
Một trò em hậu đậu của Cô. 

Và hôm nay, ngày 16/5/2017. Chưa đầy một năm Cô ạ,

 Sáng vừa ngồi vào chỗ, nghe tin Cô mất!
Kể từ ngày cô tìm được mình, mình vẫn hay ghé nhà Cô chơi, Cô đã về hưu được vài năm,có lần còn mua bánh xèo về nhà, 2 cô trò ngồi ăn ngon lành
Mình ngồi thừ ra một lúc, đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới nhớ là, chạy đến nhà Cô, xem tại sao Cô mất.
Thật đơn giản, Cô ngủ rồi ngủ luôn, một giấc thiên thu.
Haizz, Cô biết không, đó là điều em mong ước cho chính mình.

Bình yên Cô nhé.
Mưa rả rích giữa tháng hè.