4 giờ chiều cơn đói đột ngột xuất hiện, tay chân bủn rủn, đầu óc choáng váng. Đi không nổi, mò xuống bếp, mà tự nhiên lại thèm cơm mới chết chứ. Đổ gạo vô nồi, lôi bịch rau muống ra, làm cho nó chín cái đã. Cũng từng ấy gạo, sao bữa nay cơm lâu chín quá, cuối cùng thì cũng nghe đánh tách của cái nút vàng, 10 phút sau, cho ra tô ăn vội vàng. Chỉ cái tội xấu chứng đói, nhớ hồi lớp 9, cô giáo dạy văn dạy bù đến 12 giờ, mình hạ đường huyết ngã xuống cái bịch, báo hại cô sợ hết vía, giờ gặp lại cô còn nhắc, hi hi :)
Ăn đến chén thứ 2 thì phát hiện món rau muống xào tỏi hôm nay mình làm dở quá. Bụng đã lưng lửng, kiểu này phải làm thêm món gì cho cái dạ dày tiết dịch vị!
1/2 trái thanh long, 1 trái chuối, 1 hủ sữa chua, 1 bịch sữa tươi, xay cái vèo, cho hết vô bụng. :D
Đến lượt bị no. Khó chịu cũng không kém lúc đói, chẳng trách cụ Nam Cao có cả câu chuyện "Một bữa no"
Hông chừng mình chết, hu hu :(
Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014
Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014
Tháng ba
Tháng ba mùa con
ong đi lấy mật, mùa con voi xuống sông hút nước, mùa em đi phát rẫy làm nương,
anh vào rừng đặt bẫy cài chông.
Tháng ba sớm sớm mẹ ra rừng theo dấu chân rùa đi tìm nấm mối.
Chiều chiều cha chọn một góc vườn dạy con trai phóng lao trị hổ báo.
Tháng ba mùa hoa vông đang nảy nở cho con công múa, cho con cá bơi, bông không rụng xuống lòng suối nhỏ, tung lên trời vạn cánh sao rơi.
Hoa lách bay để lại nụ cười.
Tháng ba rừng Tây Nguyên hoa thắm đỏ, làng buôn vang tiếng chiêng múa hát, bầy chim muông cất cánh rợp trời, sông từng đàn con cá lội bơi.
Tháng ba tay em dệt khăn hồng theo cánh chim trời cho ngườI em mến.
Chiều chiều anh dựng lại nếp nhà phòng khi qua những đêm ngày giông bão.
Tháng ba trời trong xanh như suối ngàn, cho em múa hát cho anh đánh chiêng, chiêng anh rộn núi rừng buôn làng, em ca giọng vút mây xanh, chim hót theo nghe sao ngọt lành.
Tháng ba người tây nguyên chan chứa tình, con tim xao xuyến đôi môi hé cười, tháng ba mùa núi rừng sôi sục, tháng ba mùa hạnh phúc Tây Nguyên, ôi tháng ba tô thắm cuộc đời.
Tháng ba sớm sớm mẹ ra rừng theo dấu chân rùa đi tìm nấm mối.
Chiều chiều cha chọn một góc vườn dạy con trai phóng lao trị hổ báo.
Tháng ba mùa hoa vông đang nảy nở cho con công múa, cho con cá bơi, bông không rụng xuống lòng suối nhỏ, tung lên trời vạn cánh sao rơi.
Hoa lách bay để lại nụ cười.
Tháng ba rừng Tây Nguyên hoa thắm đỏ, làng buôn vang tiếng chiêng múa hát, bầy chim muông cất cánh rợp trời, sông từng đàn con cá lội bơi.
Tháng ba tay em dệt khăn hồng theo cánh chim trời cho ngườI em mến.
Chiều chiều anh dựng lại nếp nhà phòng khi qua những đêm ngày giông bão.
Tháng ba trời trong xanh như suối ngàn, cho em múa hát cho anh đánh chiêng, chiêng anh rộn núi rừng buôn làng, em ca giọng vút mây xanh, chim hót theo nghe sao ngọt lành.
Tháng ba người tây nguyên chan chứa tình, con tim xao xuyến đôi môi hé cười, tháng ba mùa núi rừng sôi sục, tháng ba mùa hạnh phúc Tây Nguyên, ôi tháng ba tô thắm cuộc đời.
Sáng nay bật truyền hình lên, nghe mấy câu thơ, thì ra là lời của bài hát Tháng ba Tây nguyên. Nghe cũng thiệt dễ thương; :)
Mình thích câu: Hoa lách bay để lại nụ cười. :)
Đã là tháng ba rồi!
Em ạ mùa xuân đã cạn ngày..........
Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014
Giới hạn
Khi mọi thứ vượt quá giới hạn, bạn sẽ rơi vào một trạng thái trống rỗng! :D
Haizz.Câu nói của em hồi đó, và kèm theo lời dặn: đừng để người ta coi thường mình chị à!
Uhm, có giới hạn chứ, đó là sự kiêu hãnh ở mỗi con người. :)
Chiều nay mình ghé thăm em, lần cuối cùng là năm nào không nhớ, cách nhau đâu có xa, vậy là ít khi ngồi lại, thời buổi hiện đại "gặp" nhau hoài nhưng đâu gọi là gặp nhau.
Con bé con em ngơ ngác đứng nhìn, chắc nó đã quên mình rồi
Mới đó mà con bé 4 tuổi, cũng vì cái sự trống rỗng kia mà mẹ nó cho mọi thứ dừng lại.
Kết quả của phép tính là khoảng trống tiếp theo trong lòng con bé.
Cuộc sống thật phức tạp Tình cảm thiệt là rắc rối,
Haizz.Câu nói của em hồi đó, và kèm theo lời dặn: đừng để người ta coi thường mình chị à!
Uhm, có giới hạn chứ, đó là sự kiêu hãnh ở mỗi con người. :)
Chiều nay mình ghé thăm em, lần cuối cùng là năm nào không nhớ, cách nhau đâu có xa, vậy là ít khi ngồi lại, thời buổi hiện đại "gặp" nhau hoài nhưng đâu gọi là gặp nhau.
Con bé con em ngơ ngác đứng nhìn, chắc nó đã quên mình rồi
Mới đó mà con bé 4 tuổi, cũng vì cái sự trống rỗng kia mà mẹ nó cho mọi thứ dừng lại.
Kết quả của phép tính là khoảng trống tiếp theo trong lòng con bé.
Cuộc sống thật phức tạp Tình cảm thiệt là rắc rối,
Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014
Sáng nay...
Từ chối những lời mời ra quán, mình ngồi nhà, tận hưởng sự yên ắng của riêng mình, hạnh phúc thật đơn sơ, hi hi !!! (sến như bà hến) :)
Một FA thứ thiệt! Hi hi :) :)
Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014
Sài Gòn xưa và nay
Ngày trước, một vài lần đón Tết ở Sài Gòn, bình thường người xe là vậy, ngày tết đường sá vắng hoe. Bây giờ Tết Sài Gòn nô nức những người là người.
Người ta hông về quê ăn tết nữa, hay họ đã trở thành dân SG!? Hay bây giờ con người thích đổ xô ra đường.
Hỏi cháu, nó cười:
- Giờ ai cũng thích ra đường, vậy mới có thông tin mà up lên fb, ở nhà với lại đọc sách là tự kỳ rồi Út ơi!
Cái thằng, hông biết nó đùa hay thiệt, trong mắt nó mình là món đồ cổ....lỗ sĩ. :D
Người ta hông về quê ăn tết nữa, hay họ đã trở thành dân SG!? Hay bây giờ con người thích đổ xô ra đường.
Hỏi cháu, nó cười:
- Giờ ai cũng thích ra đường, vậy mới có thông tin mà up lên fb, ở nhà với lại đọc sách là tự kỳ rồi Út ơi!
Cái thằng, hông biết nó đùa hay thiệt, trong mắt nó mình là món đồ cổ....lỗ sĩ. :D
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)