Chuông điện thoại reo, về nhà, mình lười biếng nghe điện
thoại trừ những người quen, nhìn một dãy số không có tên. Giờ này....???
- Dạ?
-
Cô đây, Cô H.
-
Ui,...........
- Cô gặp
T, và nhờ đó cô có số của em.....
Ôi, vô
cùng có lỗi, học trò như em thiệt là quá đáng. Ngày tháng cứ trôi,
và đôi khi trong bộ óc lơ mơ của mình vẫn còn những
hình ảnh thân yêu, nhưng nhớ cũng chỉ là nhớ. Không ngờ Cô giáo đáng
kính hơn mình, cô nhớ và thực hiện nỗi nhớ ấy bằng cuộc tìm kiếm, và kết
quả là Cô thành công! Sau bao nhiêu là năm.
Cô ơi, Em
vô cùng xin lỗi Cô,
Tháng này
có một ngày, người ta dành ra để mọi người nhớ về nghề giáo. Cô đã
làm ngược lại!
Chờ tiếng
tút tút, biết rằng bên kia Cô đã tắt máy. Mình ngồi thừ ra một lúc,
cảm động.
Em xin
hẹn Cô một ngày không xa, Cô trò mình gặp lại.
Một trò em hậu đậu của Cô.
Và hôm
nay, ngày 16/5/2017. Chưa đầy một năm Cô ạ,
Sáng vừa ngồi vào
chỗ, nghe tin Cô mất!
Kể từ ngày cô tìm được mình, mình vẫn hay ghé nhà Cô chơi,
Cô đã về hưu được vài năm,có lần còn mua bánh xèo về nhà, 2 cô trò ngồi ăn ngon
lành
Mình ngồi thừ ra một lúc, đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới
nhớ là, chạy đến nhà Cô, xem tại sao Cô mất.
Thật đơn giản, Cô ngủ rồi ngủ luôn, một giấc thiên thu.
Haizz, Cô biết không, đó là điều em mong ước cho chính mình.
Bình yên Cô nhé.
Mưa rả rích giữa tháng hè.