Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Chuyện ở vườn gà


Nhà T vườn rộng, nuôi đủ loại gia súc, gia cầm.
 Chuyện bắt đầu từ anh gà trống to nhất đàn, đẹp mã, cựa cứng, oai vệ, là chúa tể của vườn gà! Được chủ cưng chìu, xem như “hạt giống”. Thần tượng của bao chú gà mới lớn, và niềm mơ ước của mọi nàng gà mái, và nghiễm nhiên anh có biệt hiệu “anh Cả hạt giống”.
Rồi một ngày kia chủ nhà được tặng một chú gà trống tơ mang dòng máu hoang dã núi rừng, sức trẻ bao giờ cũng thu hút. Chúa tể dù đẹp nhưng cũng đã thành hàng cũ! Chuyện đời đâu đơn giản, nhất là để mất tước vị chỉ trong ngày một ngày hai, đến sau mà còn trẻ thì đàn em thôi, và thế là có thêm cái tên “anh Hai rừng”
Không lâu sau chủ lại mang về một cậu gà nòi, dáng đẹp không thua gì anh Cả hạt giống, đủ tiêu chuẩn của một dòng nòi “ Nhất mình, nhì chân, tam đầu, tứ đuôi”, nghe đâu cũng là thủ lĩnh chốn cũ.  Mặc! anh hùng ở đâu chả biết, nhưng đã về đây thì phải dưới trướng, thứ lớp hẳn hỏi, cái tên “Ba nòi:” ra đời.
Chỉ trễ vài ngày mà phải phận làm em, Ba nòi cũng có phần ấm ức.Vốn giống gà nòi,  nên cựa, chân hay động đậy, ngứa mắt, ngứa tai, vỗ cánh rần rần. Nề vì anh Cả dân bản địa, còn thằng nhóc Hai rừng, có chi đáng phục, đồng trang, đồng lứa trong vườn, phải thách đấu để lấy danh trong thiên hạ. Hai rừng đâu phải dân hiền, hẹn ngày, hẹn giờ 2 bên quyết chiến. Trận chiến quyết liệt, náo động cả dân gà, đám choi choi hò la quang quác, mấy chị gà già run rẩy cục tác, mấy nàng mái tơ chân dài thích thú, chờ đón người hùng để ấp ủ niềm yêu. :)
Chuộc chiến đang hồi gay cấn thì anh Cả xuất hiện. Mấy tên này đúng là không biết sợ là gì, tự do gây rối, làm mất đoàn kết nội bộ. Phải cho tụi nó một bài học. Nghĩ là làm, anh xông vào, diệu võ dương oai, cựa cứng lâu nay không dùng đến, bây giờ có dịp vung lên, chỉ một đường tung chiêu hiểm ác, Ba nòi thấy trời đất tối sầm. Bỗng chốc trở nên phế cầm (từ này mình tự đặt, hi hi). Cái tên Ba nòi chưa kịp quen đã đổi thành Ba chột.
Hận đời, Ba chột ngày càng dữ dằn, quậy phá lung tung, đại ca trong giới giang hồ. Nhà chủ chỉ còn biết làm chuồng nhốt lại, và giúp chủ gầy giống nhà nòi!
Đời thường được cho là bất công với những người thất bại, nhưng lại công bằng với Ba chột, mối hận trận ra mắt ngày nào đã được rửa, khi mà nhà hàng xóm có nuôi 1 chú gà nòi, để thử cựa gà chiến, họ thả ra khiêu khích, anh Cả trúng kế vì cái tính hợm mình. Than ôi, thời trai trẻ nay còn đâu, cựa dù cứng cũng đâu còn sắc nữa, vả lại lâu nay quen được cưng chìu, làm vua một cõi, không lo tập luyện, gân cốt yếu đi, vài thế võ  nhà nòi, tên vô danh hàng xóm đã cho anh Cả nếm mùi thân bại danh liệt.
Nước một ngày không thể không vua, dân gà nhất loạt đề cử Hai rừng lên thống lĩnh, nhưng không lâu sau, trận dịch cúm tràn về, cướp đi chàng thống lĩnh vườn gà.
Cả vườn gà ngơ ngác, đời thật bể dâu. Bây giờ  giữa đám mái già,  gà choi, Cả hạt giống thì bệnh tật đầy mình, còn ai xứng đáng  lên ngôi hơn Ba chột?!
Thế là Ba chột thành vua xứ vườn gà.
Việc đầu tiên Ba chột làm khi lên chức là trả thù “Cả hạt giống”, Nó vẫn chưa hả dạ khi Cả hạt giống đã tàn đời. (Haizz, buồn thay!)
Cứ thấy Cả đâu, là Ba chột cắm đầu đến đá, mặt dù mắt ngó nghiêng nghiêng. Sức cùng lực kiệt, Cả chỉ biết chui vào bụi trốn đòn. Thấy Ba chột căng thẳng quá, nhà chủ phải nhốt anh Cả lại  để đảm bảo an toàn cho nó.
Làm như để bù những tháng ngày ấm ức, Ba chột ăn chơi quá thể, giành ăn với gà choai, không nể gà già, mổ đầu hết mấy chục em  mái tơ trong vườn! Trong một lần hung hăng hống hách, bắt nạt gà lành, bỗng đâu chó nhà xuất hiện cắn cổ chết queo. Kết thúc một quãng đời đầy kịch tính.
Ba chột ra đi, Hai rừng cũng không còn nữa. Dân gà vô chủ.
Hơn một năm sau, những chú gà con trong vườn được gà lớn kể lại câu chuyện một thời oanh liệt, và được dắt đến một nấm đất được đắp nhô lên nho nhỏ, ngậm ngùi chỉ cho chúng biết, đó là nơi yên nghỉ cuối cùng của anh Cả hạt giống. Con gà duy nhất được nhà chủ yêu quý và trân trọng đem chôn khi đã bệnh và chết.

( Viết theo lời kể của T)

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Giáng Sinh

-         Chị, tối đến chở mẹ con em đi chơi Noel nghe?
-         Không
-         Đi mà, em năn nỉ, ba nó đi công tác, mẹ con em cứ ru rú ở nhà.
-         Lạnh, mệt.
-         Đi nghe chị, coi như chị làm phước!
-         Xa, lười.
-         ...
Không biết tự bao giờ mình lại có kiểu nói chuyện cộc lốc ấy với bé T! :D
Chiều, T nhắc lại lần nữa, tự nhiên thấy động lòng. Hủy 2 lời mời cafe khác, mình nhận lời với T. Con bé hớn hở thấy thương. :)
Biết dẫn con bé tí hon đi đâu? Đâu phải như SG, chỉ cần ra đường vài bước là tràn ngập không khí Giáng Sinh. Cuối cùng mình quyết định đến siêu thị, vừa tránh mưa vừa có thể làm con bé vui.
Nhìn niềm vui ánh lên trong đôi mắt bé, mình thấy lòng bình yên. Một buổi tối ấm áp cho hai mẹ con bé và ...cho cả mình nữa.Lúc chia tay, con bé đòi ẵm, cầm món quà mình tặng, nó ngọng nghịu cám ơn, vẫy hoài bàn tay bé xíu!
Về đến nhà, mưa, ướt và lạnh, bật màn hình máy tính, những ca khúc Giáng Sinh rộn ràng


Sắp kết thúc một năm. Mỗi mùa Giáng Sinh, mình đều có những kỉ niệm đáng nhớ. Cuộc sống vẫn còn bao niềm vui, hãy đem đến  cho nhau những nụ cười!  (Giống mấy câu tuyên truyền quá hỉ! hi hi)



Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Lá cẩm

Cứ nghĩ lá này chỉ có ở miền nam, không ngờ ở sát ngay hè nhà mình, bà già có một vạt, hôm qua bà cho mình một nắm, còn kèm theo lời dặn cách nấu. Hì, bà làm chi biết được đó là nghề của mình, hix :)
 Có mấy cái hoa nhỏ xíu thương thiệt là thương


Thấy đẹp, đem cắm vào bình ngồi ngắm:

Sáng nay dậy sớm, nấu một nồi xôi, ăn từ sáng miết tới tối mới hết, đúng là ăn một mình thiệt cực, hi hi


Màu xôi thấy thích ghê, lúc bỏ nắm lá vô nồi luộc thấy tiếc tiếc  :)



Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

Rắn

          Mình  sợ rắn từ  cái hồi cha sinh mẹ đẻ, lúc nhỏ ra vườn thấy cái vỏ rắn thay xác là chạy trối chết, rủi mà cái vỏ ý nẳm ở đâu đó trong góc nhà thì cả tháng hông dám bén mảng đến chỗ đó. Bữa giờ trong thiên hạ xôn xao rắn lục đuôi đỏ, làm mình mất ăn, mất ngủ, hi hi. Chỉ sợ hắn leo lên cái giàn tigon của mình cắm đại bản doanh trên nớ là tiêu, còn nghe nói hắn bò vô nằm trong chăn, gối. Mèn ơi!  :-P
Nhưng mà mình nghĩ, rắn có cắn cũng là tự vệ, chứ hông lẽ khi không hắn nhào vô cắn người. Mà mình thì hông hại hắn, vì thấy hắn mình đã đứng hình, chân tay bủn rủn, làm chi được nữa. Lạy trời, ta không hại mi, chúng mình chẳng nợ nần gì nhau, thôi thì kiếp này không gây thù chuốc oán.
Lại lang thnag trên net, thấy lời tâm sự của rắn, cũng ngậm ngùi:

LỜI RẮN LỤC ĐUÔI ĐỎ
Rắn tôi xin có đôi lời
Tôi ở rừng thẳm cả đời chẳng ra
Rừng xanh ở phía xa xa
Nhưng bọn lâm tặc phá nhà của tôi
Hết nơi ẩn nấp, kiếm mồi
Nước lũ làm chúng tôi trôi ra đường
Đi ra ngắm phố ngắm phường
Ngắm cây, ngắm cảnh, ngắm đường, ngắm xe
Ngắm xong đang định đi về
Thì chân ai đó dẫm đè lưng tôi
Tôi chẳng muốn cắn con người
Nhưng mà đau quá nên tôi… nhỡ mồm
Tránh bọn lâm tặc vài hôm
Anh em tôi lại lồm cồm bò đi
Phố phường đâu thú vị gì
Ngày mai tôi sẽ lại phi vào rừng!
                             (St)

Dẫu sao thì ngày ni cũng dọn dẹp cái giàn  hoa tình yêu í cho gọn ghẽ,

Chút nắng hiếm hoi sau những ngày mưa tầm tã, Sáng hẳn hàng hiên trong sáng nay. :)