Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Sợ!

Có lần mẹ kể,
Năm ấy, ba đi dạy xa, ở nhà, bão đến, gió mưa, lũ lụt, một mình mẹ, có bầu anh tư đến tháng cuối, 2 anh thì còn nhỏ. Mẹ vượt qua đoạn đường khi đang bão lớn cùng 2 anh  tìm đến nhà nội để trú. Gió đẩy mẹ tấp vào cồn mả, tấp xuống bờ ruộng gần đó, gió đẩy mẹ nhào vô ngôi nhà hoang bị đổ bên đường! Sao mà mẹ giỏi đến vậy, bản năng của người mẹ trước sự sống còn của những đứa con chăng? 
Còn mình, hơi tí đã sợ, thiệt là xấu hổ! :D

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Người cộng sự

Tình cờ tối nay coi phim "Người cộng sự"
Có vài ý kiến cá nhân khen chê  trên các trang báo. :D
Phim đọng lại trong mình sự ngưỡng mộ đối với những con người có chí lớn.
Và mình thích sự trong sáng rất châu Á của khuôn mặt cô diễn viên đóng vai y tá cho bác sĩ  Asaba Sakitaro, đây là lần thứ hai sau cái lần mình thích cô Mariko trong phim Người sói! Hi :)
Khi cô y tá hỏi "Sao tiên sinh lại cứu ông Phan", bác sĩ Sakitaro trả lời: "Vì ánh mắt ông ta, một ánh mắt trung thực, trước nay những người xoay  chuyển thời thế đều có ánh mắt như vậy"
Uhm, liệu có còn không, bây giờ, những ánh mắt ấy???!!!
Haizzzzzz

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

Bánh bèo buổi sáng

7 giờ  ngày mai  tập trung đi ăn bánh bèo nghen bà con.
Hi hi, chắc hấp dẫn đây!  Tối ấy chập chờn trong giấc ngủ là những chén bánh bèo nho nhỏ xinh xinh.
Đúng giờ, cả bọn xuất hành, sau một hồi cua quẹo tùm lum cũng đến được con hẻm cuối cùng, nếu đi lần nữa chắc mình mù tịt. Vừa cho xe quẹo phải,  gặp ngay mấy chiếc xe ngược chiều, hẻm thì chỉ vừa lọt chiếc xe, một vụ kẹt xe nhanh chóng được hình thành! Hee, cũng may, dàn xếp ổn thỏa, không phải nhờ vả mấy chú áo vàng. (mà áo vàng ai vô hang cùng ngõ hẻm ấy làm chi, rõ mình vớ vẩn!)
Thoát khỏi cái vụ kẹt xe do tụi mình gây ra ấy, mình được dẫn vô cuối hẻm, khác với cái khoảng chật chội vừa rồi là một mảnh vườn khá rộng bày ra trước mắt, một ngôi nhà thấp kiểu xưa, một gian bếp liếp phên tre, sân đã chật kín những xe, thực khách ngồi chờ ở những dãy bàn.  Trước mặt họ là cái mẹt tre trên bày đầy các chén bánh bèo nóng hổi, người ăn phải tự phục vụ, vì người nhà không làm kịp, khách chạy xuống bếp, đứng  xếp hàng bên lò hấp chờ đợi, ra chén nào thì nhận ngay, được khoảng 5, 10 chén thì lui ra đi đến chỗ cô chủ đổ nhân vào rồi bưng  về bàn, chan nước mắm, tương ớt.. .. :)
Bọn mình 5 đứa, cử 2 đứa đại diện vô bếp xếp hàng chờ đợi mà rồi cũng chỉ được 19 chén, cái cảnh xếp hàng chờ bánh chín cũng vui, nhỏ Châu nói cứ như đi tham quan làng nghề chị hỉ. Hi hi, bếp thấp, nền đất nhưng sạch sẽ, mọi thứ ở đây trừ 2 cái lò hấp có vẻ hiện đại vì làm bằng inox, còn lại từ cây ngoài vườn, vật dụng trong nhà, cho đến chủ nhà, làm mình có cảm giác đang lùi lại cách đây mấy chục năm.  Ngày xưa ơi, thương chi mà thương lạ thương lùng. :)
Chén bánh bèo nóng hổi được xiên bởi cái dầm tre nho nhỏ, chút nhân thơm thơm, béo ngậy, nhân tôm thì nghe nói ngon lắm, tại hôm ni ngày mồng 1, nhân đậu phụng, nhưng mà cũng ngon. 
Nghe đâu khởi thủy,  chủ quán gánh bánh bèo trên cái thúng tre bán rong ở vỉa hè, dần dà nổi tiếng, giờ không cần đi đâu nữa, ở tít trong cái tận cùng này người ăn cũng tìm đến. Mình thì thấy ngon vì con đường vòng vèo, vì cái vườn xưa cũ, vì cái chái bếp thâm thấp thơm mùi khói, cái ảng nước sạch sẽ và tấm liếp phên tre hiền queo hoài cổ, tất cả gợi ký ức tuổi thơ,....
Mỗi đứa chỉ ăn có 4 chén chưa lót đầy cái đáy bụng, đã nghe cô chủ thông báo hết bánh rồi, rứa là cùng nhau ngồi ....liếm mép tiếc  hùi hụi. Hẹn lần sau chứ biết răng chừ!!!! Uống mấy chén nước chè khô âm ấm an ủi rằng nghe bụng cũng lưng lưng!

Cái buổi sáng, ăn không no, mà vui chi lạ! :)