Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

Tổng kết

Một khóa học kéo dài 15 ngày, mình được nhồi nhét  một mớ bòng bong những điều vô bổ, người ta rao giảng về sự tự do mà người làm chủ đang có. Họ khẳng định cái quyền mà không một tổ chức, cá nhân nào được quyền có được. Một bài thi cuối khóa và tấm giấy chứng nhận để bổ sung vào bộ sưu tập của mình! :)
15 ngày, mà cũng mấy lần cả bọn rủ nhau đi chơi, vì trường cách biển không xa, đợt này toàn những người vui tính, hợp rơ, may mà không ham vui đến nỗi đăng ký ở lại luôn trong trường. :)
Tối nay, cả bọn lại nghĩ ra cái cớ tổng kết để tụ tập nhau lại. Mặc dù bữa giờ đã mấy lần cà phê và cũng được gọi là tổng kết, hi hi.
Càng gần cuối tiệc càng vui, thêm cây guitar của chủ quán, thế là hát, hát  như chưa từng được hát, đủ thứ thể loại, phát hiện ra nhiều nhân tài.
Tự nhiên mình thành tâm điểm, bị chọc tơi bời. Mặc kệ. Thần kinh thép mà, hi hi :)
Chia tay.
Mình cao hứng:..... Chia tay em, chia tay hoàng hôn......:)
Lại hẹn một lần tổng kết khác! :)



Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

Điện, nước

Số mình lận đận chuyện máy móc, máy tính thì virus, điện thoại thì hư sạc pin, ti vi thì có tiếng không có hình, đôi khi hình lên cả buổi, tiếng mới đuổi theo kịp. Hễ cứ đụng vô cái nào thì y như cái đó một thời gian là có vấn đề, mà mình có phải phá phách gì cho cam, chỉ đôi lúc cao hứng mở bậy chi đó thôi, hi hi.
Mấy hôm nay thì gặp phải vấn đề về điện, nước.
Đầu tiên là cái máy quạt, mở ra lau rửa, đến lúc ráp lại, trật lất, cắm điện vô, cánh quạt bay thẳng lên trần nhà, xanh mặt.
Cái đèn bàn, mỗi lần bật công- tắc, phải nắm cái bóng lắc gần chết mới đỏ lên, tưởng cái bóng hư, mua cái mới về, ngó! Vì không biết làm reng lắp vô, phải bọc đến nơi làm việc, cậu kia xem xét một hồi, lỗi không phải cái bóng, mà là dây điện. Haizz.
Bao nhiêu năm cái bồn nước bình yên, hôm bữa tự dưng khóa nước chỗ đồng hồ để đặt dây rửa xe, xong, quên mở lại, ngày hôm đó xài nước bồn, qua bữa sau, nước bồn hết, mới nhớ ra cái vụ đã khóa nước. Và  từ đó mang nỗi buồn vô biên....., bởi vì hông biết sao nước cứ rỉ rả chảy miết, mỗi lần rứa mình phải chạy đi khóa đồng hồ, mệt hết sức.
Thế là nhờ hàng xóm, nghiêng ngó một hồi tuyên bố: ” botay”.
Trưa nay, một anh chồng cô bạn đồng nghiệp (anh này có nghề sửa ống nước), leo lên tận bồn, phát hiện lâu nay bồn không được đậy nắp (hông biết chim chuột nào ưa mát vô nằm hông), ớn quá :(
Anh ta súc bồn, kiểm tra phao tự động, rồi kết luận: “phao tốt, không hư, còn tại sao hén chảy nước miết thì em chịu”, thôi rồi, cũng chẳng giải quyết được chi. Nhưng dù sao cũng cám ơn anh ta đã làm sạch bồn nước.
Bí quá, gọi cho ông thầu nhà, hỏi nguyên nhân. Ổng nói:  “anh phải đến nơi xem xét”. Chiều, đang làm việc, ổng nói về cho ổng xem. Điên thiệt, nhưng việc mình đang cần, nên cũng phải chạy về. Sau một hồi leo lên xem xét, ổng nói: “có hư chi đâu, cô chỉ chỗ mô nước chảy tui coi”, mình chỉ vị trí mình vẫn thấy nước chảy, ổng la rân: ”khô ran vậy mà cô nói chảy, vô lý quá, tôi không hiểu”. Mình tức quá: “để em mở khóa cho anh coi”. Xui thay, cúp nước! Vì nước bị cúp, bồn chưa đầy, nên nước không tràn ra, vì thế ông ta thấy khô.
Ổng còn lớn tiếng la mình, mình ấm ức: “em không nói dối, nếu nước không chảy, em nhờ anh làm chi”. Haizz. Đôi khi tình ngay mà lý gian.
Đến tối, nước hết cúp, một hồi, bệnh cũ tái phát, bồn nước chảy um sùm, Phen này thì đích thân leo lên xem xét, phát hiện ra một cái lỗ gần miệng bình, đúng ra phải có khóa, có nắp, hông hiểu sao nó đang trống hoác. Ta bắt quả tang rồi, lần này thì đừng hòng hông chữa được. Hee
Bởi vậy, nếu không tận mắt chứng kiến sự việc, thì không bao giờ bạn tìm ra nguyên nhân để rồi sửa chữa.
:)






Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Người đầu tiên ra đi

Đại gia đình mình có 5 người cùng tuổi.
Nếu xếp theo thứ bậc, thì:
Chị. Chị lớn nhất con cô thứ Hai, chị bị bệnh đao (Down) 
Đến mình,
Rồi cậu em con cô thứ Năm, cậu này bị bịnh còi xương khi phát triển bình thường đến lúc 5 tuổi,
Cô em con cô thứ Tư, đi tu khi học xong đại học năm thứ nhất với mình,
Cô em con chú họ, có chồng, rồi thành góa phụ.
Mẹ thường nói:  5 đứa chẳng được đứa nào. Hông biết chữ  “được” của mẹ dừng ở mức nào! :)
Hôm nay, chị là người đầu tiên rời cuộc sống
Tiếp theo sẽ là đứa nào đây? :D
Chắc là theo thứ tự.
Mừng cho chị, được nếm hạnh phúc trước tiên. :)


Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

Nhầm

Con bé ngồi buồn hiu trước mặt mình, mắt ngấn nước, cứ thở dài:
- Sao anh ấy có thể đối xử với em vậy chị, em buồn quá.
Lại tình yêu, cái đề tài mình chán ngấy, bởi mình dốt khoản đó, mà oái ăm thay, lại cứ hay dính vào với nhiều cặp, cuối cùng thì thành chị Thanh Tâm bất đắc dĩ.
Nhìn con bé buồn, mình chẳng biết làm sao, hông lẽ trả lời nó “thì người ta hết yêu rồi chứ sao”, chẳng khác nào dội gáo nước lạnh. Con người ta ít khi muốn nhìn vào sự thật, mà thôi, mình có biết sự tình câu chuyện thế nào đâu. Ngồi im nghe cho nó nhẹ lòng được rồi, dù sao nó cũng hạnh phúc vì  nói ra được nỗi buồn :D
- Chắc ảnh hông yêu em đâu, vì nếu có sao chia tay hông thấy ảnh buồn.
Haizz, câu này khó, anh Gúc chắc cũng chịu :)
Uhm, để chị hỏi tên kia có buồn hông! Mình nói nửa đùa nửa thật cho qua chuyện.
Nhưng mà mình cũng rảnh, đi hỏi tên kia thiệt, bởi 2 đứa đều chơi với mình, kết quả là “ Sao biết em không buồn, nhưng đàn ông đâu có thể hiện nỗi buồn ra ngoài như phụ nữ”.  

Cậu này lầm, đâu phải phụ nữ nào cũng vậy.

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

Từ ngữ

Hôm trước cô văn thư soạn 1 cái thông báo cho đợt nghỉ lễ dài ngày, cổ dùng từ "chiến thắng", mình cười  nói cổ "sao không dùng từ khác, ví như thống nhất cũng được, 40 năm rồi mà nghe cứ hừng hực". Cổ hông chịu " em làm theo công văn của cấp trên" , mình tìm trang web cấp trên ấy, chợt thở dài. Hôm ấy mình "một mình"!
Hôm nay, lang thang đọc blog 5xu, mình thấy không còn một mình :)
 Kết thúc một kỳ nghỉ dài.
Đọc được linh tinh nhiều thứ.
Cũng tại lang thang chùa chiền, bất giác ngẫm nghĩ hông biết có ai đọc " Quy Sơn Cảnh Sách"
Lại  nhảm rồi. Ngủ thôi.

Chùa xưa

Men theo con đường mòn
Ngôi chùa xưa còn đó
Bốn vách tường lộng gió
        Đâu rồi những dấu chân
       Lời kinh cầu khuya sớm
       Khói hương nghi ngút tỏa
      Hòa âm giọng bi hùng
Dưới kia, trùng khơi đó
Thế nhân, hề!  mù sương.................


 Chợt nhớ :D