Thứ Hai, 30 tháng 3, 2020

Bánh bèo

Hôm nay trở lại làm bánh truyền thống, thích nhất là có được cái xoáy, hi hi

 mâm mâm :)


Thứ Tư, 25 tháng 3, 2020

Si

Nhà hàng xóm có nàng chó ở tuổi dậy thì, mùa này có cả chục chàng lượn lờ quanh ngõ. Riêng có anh chàng này là túc trực ngày đêm, bỏ cả ăn ngủ, lần đầu tiên chứng kiến một mối tình si:





ảnh cũng đẹp trai lắm á chớ:

thiệt tội, sáng sớm đã thấy ảnh ngồi ngoài cổng ngó dzô, tối thì khuya lơ khuya lắt, cũng ngó dzô từ ngoài cổng. Haizz. :). Tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không. Hi hi

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2020

Phụ nữ


Viết mấy dòng này khi ngày của phụ nữ đã qua được 1 tuần, cũng hôm đó  nó tham gia tiệc tùng với các đồng nghiệp.
Một cậu đứng lên nói lớn: Chúc mừng ngày của chị em, ngày của phái yếu!
Một cậu khác liền tiếp lời: Họ bây giờ là phái mạnh chứ yếu gì, mọi việc họ quyết định hết, đàn ông chúng ta chỉ biết vâng lời.He he he.
Câu nói đùa làm mình chợt nghĩ: anh ta nói có phần đúng,bây giờ phụ nữ giỏi giang quá chừng,họ cáng đáng mọi thứ, nhất là khi họ vững về tài chính, họ có quyền quyết định và thay đổi cuộc sống.
Tuần rồi, về thăm nhà cô bạn thời cắp sách, không gặp bạn, nó ngồi nói chuyện với Cô. Cô đã hơn 70 tuổi,vẫn còn giữ nét đẹp thời son trẻ, nhỏ bạn đúng là thừa hưởng nhan sắc từ mẹ.
Nó vẫn thích thăm Cô mỗi lần có dịp, thích trò chuyện cùng Cô hơn là con nhỏ bạn nó! Lần này, Cô ngồi kể chi tiết hơn cuộc đời của mình, nó phục Cô sát đất về chuyện Cô góa chồng năm 26 tuổi, ở vậy tần tảo nuôi 2 đứa con bây giờ đều thành đạt. Nhìn cái dáng người thanh mảnh,yếu đuối không thể nghĩ rằng Cô đã vượt qua bao cám dỗ đời thường, cái thời sĩ quan, lính Mỹ ở khắp Đà thành, mà Cô lại là phụ nữ xinh đẹp, đến nỗi cha mẹ chồng thấy thương, khuyên Cô đi bước nữa. Nhưng không biết sức mạnh nào đã giúp người phụ nữ ấy vượt qua tất cả, vượt qua những tháng ngày khổ nhọc khi phải chuyển về quê sinh sống ở một giai đoạn chạm đáy của thời cuộc!?
Có phải tiềm ẩn trong sâu của mỗi người phụ nữ là sức mạnh?
Nó thường nghe mọi người nói vui: Có thấy người đàn ông nào ở một mình đến cuối đời không? Nếu có thì chắc cũng bịnh tật hoặc…pê đê. Hi hi
Đúng thật, phụ nữ đâu còn là phái yếu. Người cần được che chở bây giờ là những đấng mày râu. Có phải cậu đồng nghiệp kia nói đúng???!!!
Chắc là phải thay đổi chữ "Phụ" :)
Hoang mang!

P/s: Bữa hổm nó đã cười rụng răng khi đọc những dùng này của ĐHP (1 fbker nổi tiếng) hôm 8/3, chắc là... nịnh vợ,hi hi:
....có thể bạn đã biết, phụ nữ được Thượng Đế tạo ra từ một cái xương sườn của đàn ông, nên đàn ông thường cho rằng phụ nữ là phái yếu, là bánh bèo... nghe có vẻ hơi xài xể ha, nhưng mà đúng vại, dù đàn ông, híc, lúc nào cũng muốn dựa vào người phụ nữ của mình
.......vậy đó, phụ nữ vẫn là bánh bèo, hoặc bánh bông lan gì đó, nói chung họ rất yếu đuối, họ có thể tự lực khi không có đàn ông chúng ta, chỉ có chúng ta mà thiếu họ thì, híc, còn bèo hơn bánh bèo
........phụ nữ có phải là bánh bèo không? chắc là không rồi, chuyện gì đàn ông làm được là họ làm được, thậm chí có nhiều việc hệ trọng trên đời mà chỉ có phụ nữ làm được
(Trích,,, ĐHP)

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020

:)

Anh sẽ tìm em, chiều nào tận thế
Khi những sầu thương cất cánh xa bay.
Khi những giận hờn, khi những mê say,
Khi tất cả hiện nguyên hình ảo mộng:
Giọt lệ hoa niên, cung đàn hoài vọng,
Và những hương thơm tình ái trao duyên.
Những không gian thăm thẳm mắt u huyền,
Những vạt áo bỗng trở màu sông biển.
Chúng ta đến, mùa xuân thay sắc diện,
Chúng ta đi, mùa hạ vụt phai nhòa,
Gương mặt mùa thu phút chốc phôi pha,
Ta dừng gót, chợt mùa đông tàn phế.
Đinh Hùng

Kỳ nữ
Đinh Hùng
Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên Em -- ôi biển sắc, rừng hương!
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm,
Em đến đây như đến tự thiên đường.
Những buổi đó, ta nhìn em kinh ngạc,
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly,
Ôi mắt xa khơi! Ôi mắt dị kỳ!
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước.
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước,
Cả con đường sao mọc lúc ta đi,
Cả chiều sương mây phủ lối ta về,
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ.
Ta run sợ, cho yêu là mệnh số,
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau.
Vì người em có bao phép nhiệm mầu,
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc.
Ta đặt em lên ngai thờ Nữ Sắc,
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da.
Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa,
Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết.
Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết,
Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân.
Ta gần em, mê từng ngón bàn chân,
Mắt nhắm lại, để lòng nguôi gió bão.
Khi sùng bái, ta quỳ nâng nếp áo,
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm.
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm,
Chưa tội lỗi, đã thấy tràn hối hận.
Em đài các, lòng cũng thoa son phấn,
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ.
Ôi vô lương! Trong một phút không ngờ,
Ta đã muốn trở nên người vô đạo.
Tất cả em đều bắt ta khổ não,
Và oán hờn căm giận tới đau thương.
Và yêu say, mê mệt tới hung cuồng,
Và khát vọng đến vô tình, vô giác.
Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác,
Ta vẫn gần - ôi sắc đẹp yêu ma!
Lúc cuồng si, nguyền rủa cả đàn bà,
Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết.
Ta sẽ chết! Sẽ vì em mà chết!
Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn,
Ta hái trong em lấy đóa hoa hồn.