Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018

Hắn (2)

Blog không có chức năng như fb, để hàng năm nhắc nhớ một kỷ niệm, mà tính nó thì hay quên. Nhớ là nó đã viết một bài về Hắn, đó là một người mà chẳng hiểu vì sao, chỉ nghe qua giọng nói là nó đã có cảm tình, trên đời có những thứ chẳng giải thích được. Trái đất tròn, đúng tròn, nhờ Mark  Zuckerbergnó tìm lại được Hắn, theo dõi để được đọc những stt về nhạc, về những chuyến đi, không biết có phải vì nghề, và thầm cảm phục, nó mơ màng nghĩ Hắn là hiện thân của một người đàn ông tự do đúng nghĩa.
Bất ngờ tối nay nó đọc được một stt của Hắn:
“Bữa nay là đúng 3 tháng mình qua Singapore làm việc. 
Hồi chuẩn bị giấy tờ đi làm, mất thời gian hơn dự kiến khá lâu nên cha có hỏi "ủa sao con còn chưa đi làm" mình trả lời "giấy tờ hơi trục trặc chút, chắc phải vài tuần nữa" Câu hỏi tiếp theo của cha khiến mình thấy thương hết sức "có phải tại cha làm cho chế độ cũ mà giấy tờ khó khăn không" mình vội trả lời, không có, không liên quan gì hết.
Cha hồi đó làm bác sĩ quân y cho chế độ cũ, tức là bên thua cuộc. Hồi nhỏ mình nghĩ làm bác sĩ cho bên nào thì cũng là cứu người Việt mình mà, đâu có sao. Nhưng khi tốt nghiệp ra trường thì mới thấy đâu có đơn giản vậy.
Cho đến giờ, chuyện lý lịch khiến mình không thể được nhận vào làm xảy ra ở duy nhất một cơ quan, chính là cơ quan mà ai cũng nghĩ là mình đang "làm việc/công tác" hay "ăn lương" ở đó. Thật sự, sau 20 năm, mình chưa bao giờ nhận được lương hay thưởng ở cơ quan đó mà mỗi tháng chỉ nhận được khoản thu lao dành cho mỗi chương trình mình đã thực hiện trong tháng và cho đến nay, cũng chưa có ai đoán đúng được khoản thù lao đó là bao nhiêu.
Sau khi gặp vấn đề về lý lịch với cơ quan đó khi vừa mới tốt nghiệp, mình không còn bất cứ ý định nào làm việc với cơ quan nhà nước nữa. Tại biết có xin vô cũng hông được. Còn những nơi khác thì nghe cái tên mình là người ta nhận rồi ahihi (thiệt ra cũng chưa có lần nào đi xin việc thì phải)
Tuy nhiên mình cũng không mất thời gian oán trách hay chửi bới gì.
Tại mình nghĩ cuộc sống cũng khá công bằng, lấy đi cái này thì trả lại cái khác. Nhờ không làm việc ở cơ quan đó mà mình có cơ hội làm nhiều công việc khác nhau, đi đây đi đó khá nhiều, thôi thì hông đóng góp được cho đất nước thì đóng góp cho con người vậy. Và khoản thu lao mỗi tháng nhận được không đủ mua 1 cái đĩa nhựa mới nhưng lại nhận được rất nhiều những thứ vô hình khác.
Tương tự, đi một mình có thể tự chụp hình cụt đầu cụt chân nhưng đổi lại tự do thoải mái hết sức




Ui, thì ra, Hắn có một hoàn cảnh gần gần câu chuyện của gia đình nó, tự nhiên sự quý mến càng tăng gấp bội, lập tức nhắn tin xin chia sẻ, và nhận được câu trả lời hết sức thân thiện.
Gần đây, nó cũng biết được có những điều kỳ quái gọi là quy định, ở đó không có chỗ cho những người tài nắm quyền, dù 1 quyền nhỏ nhất, hình như họ sợ người tài. Mà những người tài họ có cần gì mấy cái thứ vớ vẩn ấy.

Buồn quá, cho những tài năng!
Không, đúng hơn là buồn cho một xh ấu trĩ.

Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018

Quảng Nôm

Cất cái bài ni, hi hi :)

THƯƠNG HÙA THƯƠNG HỦY
Cứ hẹn miết, rồi không dề, bắt mệt!
Đợi với chờ, nghe ớn họng ông quơi!
Hứa cho cố, để cuộc tình trớt quớt
Mấy chục năm, ông lạc mấy phương trời?
Nói ông biết, quê chừ, đau rát rạt
Sông chết rồi, nước cạn xịt, đục câm
Núi trọc lóc, núi cúi đầu, xơ xác
Ngó ráng chiều, như ngó rạch dao đâm
Ông đi hoài, có khi mô ông nhớ
Thời trẻ trâu, ai cũng nhớp như lồi
Quần áo rách, vá đùm, lòi lỗ đít
Chổng chồng mông, là thấy cả sao trời
Một thời đói, chuối, nần, khoai, sắn ghế
Con chữ nằm bí rị, toát mồ hôi
Đành nghỉ học, lo ruộng đồng, than củi
Nghe máu bầm trong giọt nước mắt rơi
Khổ, khổ thiệt, rứa mà mình cũng lớn
Đứa mô dòm, cũng bự chảng hết trơn
Rồi tới lúc, biết dị òm, mắt tịt
Lại rủ rê đi gò gái bên cồn
Thân thiết quá, cũng làm ra xa cách
Cứ như là, rồi vẫn cứ như không
Câu hát cũ héo queo từng nốt nhạc
Mấy chục năm, tui cũng đã theo chồng
Bữa hơm tết, tình cờ tui gặp lại
Mới biết ông già, và ớm nhách như ri
Nhưng cái tính trổ trời và nói nghẻng
Nói chung là, hén vẫn cứ y nguy
Ông cứ trách, nhưng tui là con gái
Như trái cau non rớt xuống ục bùn
Ai biểu ông chi, tui đâu làm phách
Chỉ tóc dài, mới hiểu được dây thun
Chừ ông ở chỗ mô? Mà xa hoét
Biết khi mô, tui mới ghé thăm ông
Thôi rứa hị! trách hờn chi, bày đẹt
Bởi đất trời vốn dĩ quá mênh mông.
Bài thơ của Nguyễn Lãm Thắng.

Sáng

Vật chất và tinh thần cho buổi sáng )



Thứ Bảy, 6 tháng 1, 2018

Nắng lên

Những tia sáng le lói sau những ngày dài âm u, hy vọng một sự tươi sáng cho 1 năm :)

:)
Vườn ngập tràn những nắng và nắng