Thức dậy mà tiếc hùi hụi, cằn nhằn tự trách mình để báo thức
không đúng lúc, hi hi 

Tự nhiên có người giao cho mình 1 chiếc xe hơi cổ từ cái
thời Napoleon còn cuổng trời, he he, Nhìn vào ghế lái mình cứ suy nghĩ không
biết làm thế nào để chui vô được đây, cái trần thì thấp lè tè, ghế lái nằm lọt
thỏm sâu lút ở đâu đâu, còn khoảng cách chân, mèn ơi, thương cặp giò dài của
mình quá, hổng biết nhét đâu cho hết đây, hic.
Mình sẽ chở 1 yếu
nhân đi dự một lễ hội, mà muốn đến đó thì sau một quãng ngồi trên xe hơi thì
phải xuống qua 1 con đò, may mà hông thấy được giao nhiệm vụ lái đò! Xuất phát
thì mình quên cái kính, ngồi vào rồi thì quên cái giỏ xách, đặt cái giỏ xách
lên sàn rồi thì phát hiện quên cái điện thoại, cứ lòng vòng ra rồi vô, vô rồi
ra hoa cả mắt, ngồi vô ghế lái, đề máy, gạt nhẹ cần số, cài số dze để thoát
gara thì “tèng téng teng” báo thức!!! Haizz, tiếc gì đâu, đang chuẩn bị được vi
vu với cái xe số sàn vốn mình vẫn thích.
Mơ này chắc ám ảnh cái chuyện “Drive my car” vừa mới đọc
xong đây.
Cuối tuần, thôi tự lái xe mình làm 1 vòng bù cái khoảng ấm
ức đeee!




Trả lờiXóaLâu hông ghé, ghé 1 phát làm mấy cái còm luôn Nhỏ hì
Xóa