Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Người đến rồi đi.

Tối nay đi bộ, và ngẫu hứng ghé nhà bà, gần nhà xa ngõ, cứ mở cửa sau là nói chuyện với nhau hàng ngày, nên đâu cần phải đến thăm nhau!
-         Con đi chơi hay có chuyện chi?
-         Con đi bộ ngang qua thôi.
Hai bà cháu chuyện trò linh tinh, tự nhiên thèm nằm dài trên cái giường bà đang ngồi, bà lật đật đi lấy gối. Haizz, thấy mình bé lại tí ti, y như ngày xưa  tối tối nằm chơi, rồi ngủ quên, để  mẹ phải ôm vô giường ngủ tiếp!
-         2 tháng nữa bà xa con.
-         Á, bà đi đâu chơi ah?
-         Bà qua ở với con gái
-         Ui!
Mình ngồi bật dậy.
- Bà!
Nghe tắc nghẹn, không nói được gì nữa. Bất giác nén 1 tiếng thở dài, cũng phải thôi, bà đã già rồi, lại hay đau yếu, cô con gái lo lắng là phải đạo!.
Số mình là gì vậy ta???!!! :(
Mượn mấy câu trong một bài bên blog của chị Tám làm đoạn kết vậy. Haizz
......
 Người đến ri đi.
 Năm tháng trôi qua
 Cuc đi vn tiếp tc.

[1] Dch t bài thơ The Hermit ca nhà thơ Trung Quc Hsu Pen (Richard Lewis dch sang tiếng Anh)


Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

Bằng lăng

Con đường hàng ngày mình đi, giờ đang vào mùa hoa bằng lăng nở,  một đoạn phố dài, tím đến xao xuyến lòng
(ảnh ni của người ta)
 về đến nhà, vẫn gặp bằng lăng :)
(hình ni của mình :) )
   
Tháng 5, mùa hoa phượng nở
Tháng 5, màu tím của bằng lăng
:)

Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

Nước

Cái tật lơ ngơ, chẳng bao giờ để ý những cái phiếu tính tiền, những cái tờ hóa đơn, cứ nhìn mỗi ô tổng cộng, mở ví!
Lần này thì trúng nặng!
Tháng trước thanh toán một khoản tiền nước kha khá, nhưng cũng không thắc mắc, nhưng xui khiến thế nào mấy hôm sau giật mình: Sao mình lại xài nước nhiều vậy? hay ống hư để nước cứ chảy hoài!?, nghĩ vậy thôi, rồi cũng quên luôn. Hôm rồi, đi làm về nhận được mảnh giấy nho nhỏ nội dung: vì quý khách hay vắng nhà nên chúng tôi không ghi được chỉ số nước, vui lòng nhắn tin vào số điện thoại xxx. Đến lúc đó mình mới quan tâm đến cái đồng hồ nước, và biết cách đọc, :)
Mấy hôm sau nhận được mảnh giấy báo chỉ số và số tiền phải trả tháng này, thì ôi thôi cái số người ta báo đâu đâu tận trên trời, mà phải xài cả mấy tháng đồng hồ nhà mình mới chạy kịp tới đó. Bèn đi lục tìm mấy hóa đơn cũ, thì muôn dặm quan hà ơi người ơi!!! Điện thoại cho nhân viên, hỏi, sao giờ đồng hồ em mới 202, mà cách đây mấy tháng anh đã báo 219. Ảnh nhẹ nhàng…xin lỗi, không quên thòng 1 câu “ tại anh không vô được nhà em” , bó tay! Hi hi :)

Nước nhà, nhà nước! :)

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

Cậu bé rừng xanh

Lúc bắt đầu biết đọc sách, trong kho sách nhà mình, truyện dài kỳ hấp dẫn mình đầu tiên đó là Thạch Bích Sơn được đăng trên tạp chí Thằng Bờm.. Chuyện kể về cậu bé bị bỏ rơi trong rừng, được nai mẹ đem về nuôi cùng với con của mình, cậu lớn lên giữa muôn thú trong rừng, được chúng yêu thương, che chở. Rồi một ngày nai mẹ bỏ đi theo tiếng gọi tình yêu khác, cậu bé không cô đơn, cậu được bầy khỉ cho nhập bọn, lang thang khắp chốn, một hôm lạc vào một bộ tộc trong rừng sâu, cậu nhận ra, dáng hình của mình giống họ. Đồng loại của mình sao? Chỉ có điều, họ nói thứ tiếng mà cậu chưa bao giờ được học.
Mình đã đọc say sưa hết tập này đến tập khác, nhưng đoạn kết thì vẫn chẳng bao giờ đọc được, bởi không biết Ba mua thiếu, hay nhà xuất bản ngừng hoạt động do cuộc đình chiến.
Dấu hỏi về đoạn kết câu chuyện đầu tiên mình đọc vẫn còn mãi trong đầu theo tháng năm, cho đến hôm qua, theo lựa chọn của 2 bạn cháu, mình đã xem phim Cậu bé rừng xanh ở rạp.
The Jungle Book kể về chuyến phiêu lưu của Mowgli (do cậu bé gốc Ấn Neel Sethi thủ vai) trong khu rừng già Ấn độ, phải công nhận công nghệ làm phim tuyệt vời của Mỹ, toàn bộ phim được đóng trong phim trường, quá hoành tráng và hấp dẫn. Bác gấu  Baloo vô cùng đáng yêu, vẫn cao hứng hát hò vui nhộn, một lần Mowgli đem bài kệ của đàn sói đã nuôi dưỡng mình ra đọc, bị bác gấu chọc quê:
-                                 Cậu ơi, đó không phải là nhạc, mà là tuyên truyền.
Hi hi.:)
Cậu đã gặp biết bao nguy hiểm trong cuộc hành trình rời khỏi chốn dung thân của bầy sói, bởi lời tuyên bố hung dữ của tên hổ Shere Khan: sẽ tiêu diệt con người, vì mối thâm thù với cha cậu. Quá nhiều tình tiết đáng yêu và hồi hộp. Cuối cùng bằng trí thông mình của con người, cậu bé rừng xanh đã chiến thắng con hổ ác độc, cậu lại sống hòa bình với những người bạn thú yêu thương. Cậu đã được muôn thú suy tôn: Lần đầu tiên một sinh vật duy nhất không có bầy đàn, nhưng đã tập hợp được cả sức mạnh của muôn loài bằng trí thông minh, lòng dũng cảm và trái tim nhân hậu.
Cuối cùng thì mình cũng thỏa mãn, mặc dù câu chuyện phim có khác câu chuyện đọc ngày nào chút ít.

Ngày hôm sau, tiếp nối câu chuyện trong phim, mình lạc vào rừng thiệt, cứ men theo bờ suối, mình mất dấu ông anh, kêu tên ảnh, mà nghe núi rừng vọng lại. Một buổi trưa trong rừng vắng:
:)
Núi non soi bóng:
qua những đồng sen lớn, 1 tháng nữa thôi, sen sẽ nở khắp đồng thơm ngát:
suối đẹp giữa rừng hoang:
Suýt chút nữa, mình đã thành bà cô rừng xanh, Hi hi :)