Thứ Năm, 30 tháng 4, 2020

PHAN SAO TRÊN RỪNG

          Chú thường sang nhà nó chơi, có lẽ anh em nó nói chuyện hợp với Chú. Thời buổi này, trong cả họ hàng cháu chắt, có lẽ chỉ còn anh em nó chịu ngồi nghe những câu chuyện của một thời xưa cũ oanh liệt của Chú với một sự đồng cảm sâu sắc. Chú nói thời ấy hình ảnh người sĩ quan đẹp lạ lùng, lịch lãm. nhìn là thấy ở một tầng văn hóa khác (mà không riêng gì sĩ quan, thế hệ ấy, người có chữ một chút thôi đã thấy khác, sự bặt thiệp toát ra từ vóc dáng, thần thái...; phải chăng từ giáo dục mà ra???)
           Chú lại hoài cổ về những mối tình lãng đãng khói sương, mà cũng chỉ là thơ đi rồi thư lại. Một trong những mối tình ấy là "Nàng thơ" bút danh Phan Sao Trên Rừng. Thời ấy, cứ làm thơ rồi gửi báo đăng, độc giả đọc, mến tài thơ, thế là họa lại, rồi quen, rồi thư từ thân thiết, Và chỉ vậy, dễ thương quá chừng.
          Mối tình thơ giữa Chàng Du Mục (bút danh của Chú) và Nàng Phan Sao Trên Rừng cũng dài được gần 10 bài thơ trên đặc san thời ấy. Binh biến đã làm họ mất dấu nhau.
           Tối nay, Chú ngẫu hứng ngâm, và mình chép lại. Một trong những bài thơ họ trao nhau:

VẾT NGƯỜI
Như sợi nắng xuyên qua đời vội vã
Tà áo bay trong ký ức rêu phong
Tiếng chim hót reo trong hồn một thoáng
Sớm mai nào mùa hạ đổ bên song
Cho anh xin nụ cười buồn xưa cũ
Một chút hồn nhiên đôi mắt kinh chiều
Anh đã đau nửa đời thân du mục
Và nửa đời nở rộ đóa đìu hiu
Em còn đứng trong căn nhà dĩ vãng
Nhìn anh khua từng bước nhẹ qua đời
Chân đã mỏi trên dặm hồng thân mến
Rất vô tình em vẫn ở xa xôi
Như con sông đổ ngược triền kỉ niệm
Em tuyệt vời bờ tóc rồi chiêm bao
Đâu có biết trên tháng ngày lá úa
Không chờ ai lòng vẫn cứ hẹn hò
Chưa trở lại dù đôi lần có nhớ
Sợ lòng đau theo nhịp guốc ven đường
Em vội vã như ngày qua mấy bận
Vườn thanh xuân mưa đổ xuống lưng dòng
Thôi hãy để bàn tay thưa mấy nhánh
Che một đời còn lất phất mưa bay
Em bỏ lại sau lưng ngày tháng rộng
Nghe bên trời vàng nhạt lá thu phai


(N.V.Du Mục , Năm 1972)


Và đây, thơ của Nàng:
LỜI VỌNG HOANG XANH
Như sợi nắng rơi từ cơn bão rớt
Những tờ thư màu giấy vẫn chưa vàng
Như những tiếng dương cầm rơi thánh thót
Nắng mùa xuân vẫn đổ ở trên ngàn
Ta lạc mất nửa hồn bay qua núi
Từ mùa thu ngày thu khóc mây thu
Ta còn lại nửa hồn sầu thương tủi
Chàng đã xa cánh gió thoát bụi mù
Chàng đã đi mù tăm miền gió cát
Mất dấu rồi trời thần thoại hoang xanh
Ta vẫn giữ mãi chút tình phai bạt
Từ nửa mùa xuân hạnh phúc vỡ tan tành
Ta vẫn gửi nửa hồn bay qua núi
Theo bước chàng cùng nhập cuộc gian truân
Dù biết một đời chàng thân du mục
Ta vẫn thương màu áo trận vô cùng
Ta vẫn hỏi chưa một lần bày tỏ
Sao dịu dàng tình mộng ngỡ thân quen
Chưa một lần tận tường tên với tuổi
Mà trời ơi ngàn kiếp chắc không quên

(Phan Sao Trên Rừng, Năm 1972)

Năm đó Chú 24 tuổi, :)

2 nhận xét: