Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Khói đồng

Thời đại học ở chung phòng kí túc xá với một chị quê Tây Ninh, ông trời bù vào chút khập khễnh của chị ở bước đi bằng một giọng hát ngọt ngào, cứ mỗi lần chị cất lên:
Nắng hạ đi
Mây trôi lang thang cho hạ buồn
Coi khói đốt đồng, để ngậm ngùi chim nhớ lá rừng

........................
Ui chao là buồn, nhớ nhà , nhưng mà vẫn cứ thích nghe :)
Hông biết chừ chị còn hát bài ấy không?!
Ai mà quên được cái mùi khói đốt đồng mỗi chiều, thơm quá là thơm, dễ thương chi lạ.
Tuần trước về ngồi cả buổi ngoài bờ ruộng trước nhà coi người ta đốt đồng, đã ghê.


4 nhận xét:

  1. Khói đốt đồng, hình ảnh thật là ... lãng mạn.

    Trả lờiXóa
  2. "Ai mà quên được cái mùi khói đốt đồng mỗi chiều, thơm quá là thơm, dễ thương chi lạ.
    Tuần trước về ngồi cả buổi ngoài bờ ruộng trước nhà coi người ta đốt đồng, đã ghê."
    Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng rất Tunrua nè. Em cũng thấy "dễ thương chi lạ", và chạy đi chạy về đọc "Khói đốt đồng", lần nào cũng thấy "đã ghê"! Hiiiiii....
    Khói đốt đồng, cũng như mùi rơm mục, mùi bùn đất xộc lên lúc mới bừa xong, mùi nồng nồng của thân cây đậu phụng vào mùa thu hoạch,... đều "dễ thương chi lạ" trong mỗi người nhà quê, vì đó là quê hương, là những gì gắn với tuổi thơ....

    Trả lờiXóa