Haizz, càng ngày mình càng cảm thấy chán nản công việc
và những người xung quanh được gọi là…sếp!
Nhiều lúc muốn bỏ quách, làm một công việc gì đó dễ ngửi hơn.
Nghĩ lại cái thời xưa mình quá anh hùng, thích thì
làm, không thì bỏ, mình vùng vẫy trong cái đại dương mênh mông được gọi là công
việc của cái thành phố rộng lớn đó, mỗi
1 cái quyết định để thay đổi đến nhẹ
tênh., và đã trải qua bao nhiêu cái nhẹ
tênh như vậy.
Tự nhiên lại cắm mặt vào đây, để rồi càng ngày càng
thấy mệt mỏi.
Bây giờ đối mặt với một quyết định đột nhiên thấy mình
đã già.
Lâu lắm rồi mình mới thấy lại cái màu xanh thân thương ấy. hình như bắt đầu hôm qua, và chiều nay lại xuất hiện. Yêu thương vô cùng! :)
Mình thấy ấm áp, cuộc sống trở nên tươi đẹp! :)
Cám ơn cuộc đời........
Lên mù sương, xuống mù sương Bước xa
bờ cỏ xa đường thương yêu Tuổi thơ
em có buồn nhiều Thì xin
cứ để bóng chiều đi qua Biển dâu
sực tỉnh giang hà Còn sơ
nguyên mộng sau tà áo xanh
Đi thăm bạn
sinh mà về cứ suy nghĩ, thấy thương quá, 2 vợ chồng cố gắng để có được đứa con,
cô vợ chơi với mình, hàng ngày thân thiết, ngày bạn í thông báo cấn bầu, mình mừng cho bạn nhưng
cũng không khỏi cứ lo lo vì cả 2 đều lớn
tuổi, vợ sắp bốn mươi chồng đã ngoài năm chục. Sáng nay nghe anh chồng điện báo bạn sinh rồi,
tối ghé thăm , thấy anh ku kháu khỉnh, mừng quá, tính mình vô tư chẳng để ý kỹ
càng chuyện gì, đến lúc về, nghe con nhỏ đi cùng nói chị không thấy gì ah, nó kể cháu bị một dị tật ở tai.
Mình
trấn an, chuyện đó giờ y học giải quyết được mà, chờ cháu lớn làm 1 phẫu thuật
nhỏ thôi.
Hông nhớ là lần thứ mấy mình được đi họp phụ huynh :)
30 phút đầu là họp tập trung ngoài sân trường, nội dung thì chắc mọi phụ huynh đều cũng biết trước, năm nay có 1 chi tiết mà khi thầy Hiệu trưởng nói, mọi người cười ồ:
- Các em học sinh bây giờ hông đi học bằng xe đạp nữa, vừa rồi khai giảng có nhà tài trợ tặng 3 cái chếc xe, mà hông em nào nhận!
Ngộ he! :)
Thầy nói mấy em đi xe đạp điện hoặc chở nhau xe máy, trong đó có những chiếc xe phân khối vượt quy định so với tuổi :D
Hèn chi, mấy tháng nay thấy ku cháu để xe ở nhà! Mình cứ mừng, vậy là ku cậu chịu đi bộ, vì từ nhà đến trường không xa.
Một chút chạnh lòng.
Hết phần chung đến phần họp riêng, phụ huynh về phòng con em mình hàng ngày ngồi học. Ôi, đúng ngay cái phòng ngày xưa mình ngồi học. Bàn ghế cũng y nguyên!
Bồi hồi chi lạ! Hi hi :)
Tự nhiên không ngủ được, một điều ít khi thấy ở nó, thường thì trước
khi ngủ nó mở 1 bản nhạc hay nghe 1 câu chuyện, chỉ chưa đầy 5 phút sau nó đã
chìm vào giấc ngủ, một mạch đến sáng,
cũng ít khi mộng mị. Vậy mà tối nay hông biết sao mắt cứ trơ ra, nằm nghĩ
lung tung, nhớ ra ngày mai mình có 1 việc quan trọng cần làm, lan man thế nào
lại nhớ ra mình từng có cái trò bấm độn ngày tốt. Thời sinh viên nó nổi tiếng
chuyện này, cho mãi đến nhiều năm sau khi ra trường, thỉnh thoảng mấy đứa con gái sắp
làm việc quan trọng cũng kêu rếu nó, mắc cười thiệt. Nghề này nó học từ cô,
chắc cũng có lúc đúng nên lũ bạn mới bu bám lâu dữ, nó nghĩ tội nghiệp cho mấy
đứa đặt lòng tin không đúng chỗ, ai lại đi tin một đứa ba trợn như nó, he he.
Nó, có 1 thời cũng mê tín ghê lắm, làm chi cũng bấm bấm, độn độn, rồi
bẵng đi nó không dùng đến nữa, ngày nào mà chẳng là ngày, tốt xấu, vui buồn do
mình cả thôi. Mà không dùng thì coi như trong bộ nhớ của nó chuyện đó bị xếp
xó. Tự nhiên nó muốn thử tính ngày mai có tốt không, quên béng cách làm, chỉ
nhớ mang mang Đại an, Tốc hỷ, rồi thì là Sanh, Đỗ, Kiển,….. Haizz, quên hết
rồi, Tự nhiên óc lóe lên: hay là hỏi anh Guc, lồm cồm mò dậy bật laptop nhưng
trong lòng không hy vọng, bởi chỉ bấu víu vào mấy cái chữ chẳng đâu vào đâu của
mình. Phù, wow, không tin vào mắt mình: đó là môn độn toán của ông Lý Thuần Phong, như một sự khai thị, dần dần
cái mảng lâu nay phủ bụi trong đầu nó giờ được xới lên. Nhớ rồi. Hi hi, đúng là
Guc, ảnh thông tuệ thiệt :)
Việc quên không hẳn là lý do mất ngủ, nhưng một chút thỏa mãn đã đem
lại tâm bình yên, thế rồi giấc ngủ đến.
Mưa, lành lạnh, nghe lơ mơ tiếng mưa nặng hạt ngoài kia, lại nghe âm
thanh chén, bát va vào nhau lanh canh, chợt nhớ đến lời mời đám giỗ của hàng
xóm vào sáng mai, mà mai gì nữa, bấm đồng hồ: 3g sáng, còn lâu mới đến giờ báo
thức, cặp mắt lại giở chứng, không chịu khép lại, làm đủ kiểu vẫn không ngủ lại
được, thôi thì nằm chờ sáng. Thần kinh nó chắc bị chập dây mô rồi!
Nằm nghe mưa, chợt nhớ bài hát của Phú Quang.
Chiều nay làm một giấc đến 3 giờ, ơi, cuộc sống mến thương, không lấy
đi của mình cái gì, có lấy thì cũng bù lại liền, hi hi :)